Huyết Điệp bay phía trước, ánh sáng màu đỏ phát ra từ nó trong động tối nhìn có chút quỷ dị.
Động tránh bão chỉ rộng năm mét dài khoảng mười, mười lăm mét, đoàn mười người đứng trong động có vẻ chật hẹp.
Huyết Điệp bay tới vách động, bám vào bốn phía vách đá gồ ghề nhẹ nhàng đập cánh. Hạ Huyền, Hắc Kết cùng Xích Dụ Yên và một thuộc hạ Xích hà cung khác quen thuộc thủ thuật, trận phá kiểm tra khắp trong động.
"Mọi người lùi lại"-Xích Dụ Yên đi lại một gốc tường phát hiện ra thứ gì đó.
Mọi người lùi về phía cửa động, chỉ thấy nàng ta vận nội lực đập vào một tảng đá nơi góc tối chẳng phát ra lấy một tiếng động, nơi nàng ta đứng lập tức lộ ra một cái hố, Xích Dụ Yên trực tiếp rơi xuống.
Xích Dụ Yên vừa rơi xuống cái hố dưới đất liền khép lại như thuở ban đầu.
Hắc Kết nhíu mày "Cần nội lực duy trì cửa mật thất bên dưới."
Hạ Huyền đứng ở một gốc xa vung tay lên, tất cả Huyết Điệp trong động tụ tập lại bay về phía góc tối bám vào một khối đá gồ gề bên trên vách. Hắn mượn Huyết Điệp truyền nội lực từ xa, cái hố_cửa mật thất lại lần nữa mở ra.
"Các người xuống trước."
Mọi người cân nhắc một chút, quyết định để Lăng Vân, Thiệu Phi cùng một thuộc hạ Xích Hà cung và một thuộc hạ La Mạn thành ở lại bên ngoài ứng phó dị biến phá sinh đột ngột. Khanh Khanh, Hắc Kết, Na Bố Lạp Hàn Minh cùng Cố Thanh và Hạ Huyền vào mật thất dưới lồng đất bắt Xích Liệt.
Hắc Kết nhảy xuống trước, hố sâu tối đen như mực giơ tay không thấy năm ngón. Y đáp xuống đất, định thân lại một chút lại hướng lên trên chờ người. Khanh Khanh nhảy xuống tiếp theo, vững vàng nằm trọn trong lòng Hắc Kết.
Xích Dụ Yên đứng trong bóng tối vẻ mặt khinh bỉ, mật thất dưới động rất tối nhưng sao nàng ta lại cảm thấy mình sáng thế nhỉ?!
Hai người Na Bố Lạp Hàn Minh, Cố Thanh tiếp theo nhảy xuống. Hạ Huyền là người cuối cùng, cùng lúc y tiếp đất cửa động khép lại.
Hạ Huyền lại tạo ra hai ba con huyết Điệp chiếu sáng động.
Lối vào mật thất ban đầu chật hẹp, chỉ vừa đủ một người đi, càng vào trong lối đi càng rộng, ba bốn người cũng vừa vặn có thế cùng đi.
Năm người đi một đoạn tầm chừng thời gian một khắc trước mắt xuất hiện một điểm sáng, nhìn tựa ánh trăng lại tựa ánh nến. Tuy xuất hiện ánh sáng nhưng trong động vẫn lạnh lẽo tựa bấy giờ, không có lấy một hơi ấm.
Ánh sáng kia phát ra từ một hốc động rộng lớn, cũng là điểm cuối trong thạch thất dưới lòng đất, tường đá vây bốn phía.
Hắc Kết nhìn thứ phát sáng được gắn trên tường, đôi mày nhíu lại "Huyết thạch!"
Mọi người nhìn theo ánh mắt y phát hiện trong hốc động rộng lớn bốn phía treo bốn giá đèn bằng ngọc thạch to cỡ cầm tay người lớn, bên trên gắn một khối vuông vuông màu đỏ tươi như máu đang phát sáng.
Hắc Kết kéo Khanh Khanh về phía sau lưng, đặc biệt phản cảm với Huyết Thạch, y vẫn còn nhớ rõ trên người nàng còn có vết thương do Huyết thạch gây ra. Khanh Khanh dường như cũng nhận ra ý nghĩ của y, mặc cho y che chở phía sau.
Hạ Huyền nhìn thoáng qua Huyết thạch, trên môi treo lên nụ cười khinh miệt "Chế tác cũng thật giống!"
Xích Dụ Yên và Cố Thanh chẳng mấy để tâm tới Huyết thạch, hai người kiểm tra xung quanh. Nếu đã cất công xây dựng mật đạo dưới động tránh bão thì không lí nào chỉ đơn giản để trống không như vậy!
Cố Thanh đi lại một góc tường kiểm tra lại vô tình phát hiện dưới chân có hoa văn kì dị. Cố Thanh xoay người lại, phủi đất bụi dưới đất lộ ra một mảnh hoa văn màu đen, hoa văn kéo dài đến trung tâm hốc động.
Mọi người cũng để ý đến động tác của hắn, vây bên cạnh "Phát hiện ra cái gì?"
Cố Thanh nhíu mày "Dưới đất có vẽ trận pháp gì đó!"
Hạ Huyền ra hiệu cho mọi người ra khỏi vùng trung tâm, tay vận nội lực bức bay cát bụi dưới đất. Cát bụi bay đi dưới đất hiện ra một trận pháp hoa văn phức tạp. Trận pháp lan toả chiếm gần hết nền đất hốc động.
Cố Thanh càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, y nhíu mày suy nghĩ.
"Đây là..."
"Truyền tống trận!"-Hạ Huyền thờ ơ nói.
Không khí chốc lát ngưng động lại, mọi người rơi vào trầm tư.
Truyền tống trận tức trận pháp dịch chuyển một người, một nhóm người đến một nơi khác trong sự khống chế của người lập trận. Truyền tống trận cũng không phải là trận pháp bí mật hay có huyền cơ gì. Chỉ là những trận pháp thuộc loại như này chỉ có người trong giới tu chân mới có thể vẽ ra cùng thi triển.
Vốn dĩ lúc đầu chỉ là truy nã phản đồ Xích Hà cung, báo thù cho Bối Lan không ngờ lại phát hiện ra có liên quan đến người tu chân giới. Chuyện càng ngày càng đi theo hướng phức tạp!
Hắc Kết sau hồi im lặng lên tiếng "Có thể khởi động trận pháp?"
Hạ Huyền nhúng vai "Thuộc hạ không biết được nơi Xích Liệt muốn tới. Khởi động cũng vô dụng!"
"Gần đây Liêu Quốc có xuất hiện tu tiên giả sao?"-Xích Dụ Yên hỏi.
Cố Thanh lắc đầu "Không nghe nói đến, phàm là tu tiên giả trừ phi có tà ma mới ra mặt, bình thường họ rất ít khi xuất hiện"
Khanh Khanh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, không phải chỉ là truyền tống trận? Chẳng phải trận pháp này rất phổ biến hay sao?
"Vậy bây giờ phải làm sao? Chẳng lẽ ôm cây đợi thỏ?"
Cố Thanh trầm ngâm "Xích Liệt xây dựng địa động ở đây có lẽ chỉ để che dấu truyền tống trận. Trận pháp này nếu để lộ ra có lẽ sẽ gây phiền toái!"
Xích Dụ Yên nhíu mày "Ngươi có ý gì?"
Cố Thanh nhếch môi, nhúng vai "Ta nói có ý gì chẳng lẽ Xích Hà cung các người không rõ? Cũng không phải Xích Hà cung các ngươi là một đám gà mờ không hiểu chuyện. Đời trước các ngươi tu theo ma đạo đã sớm không phải chuyện gì bí mật, đời này ai biết được các ngươi có theo lại đường cũ?!"
Xích Dụ Yên nắm chặt tay cười lạnh "La Mạn gia tộc các ngươi còn mặt mũi nói Xích Hà cung bọn ta? Bản thân chính là hậu duệ của Ma tộc còn nói Xích Hà cung tu ma đạo. Chó chê mèo lắm lông!"
"Ngươi..."
Hắc Kết day day trán "Đủ rồi! Hai người đều im lặnh đi!"
Hạ Huyền nhìn hai người họ chỉ nhúng vai không can thiệp.
Na Bố Lạp Hàn Minh mở miệng "Liệu có phải Xích Liệt tu tiên hoặc tu ma?"
Hắc Kết lắc đầu "Trước giao đấu cùng ông ta vẫn chưa nhận ra ông ta có khác thường, có lẽ không phải."
Hắc Kết đột nhiên đưa mắt nhìn Hạ Huyền.
Hạ Huyền nhận được ánh mắt của y chỉ cười trừ "Công tử không cần nhìn thuộc hạ, chủ nhân lệnh ta đến là giúp người, không phải đến để che giấu chứng cứ."
Hắc Kết dời mắt đi "Ta không có ý nghi ngờ sư huynh!" Sư huynh chán ghét Xích Hà cung như vậy không có lí y đi giúp Xích Liệt, mặc dù y là...Tu tiên giả, người có hiềm nghi lớn nhất.
Xích Dụ Yên dường như cũng nghĩ đến đại sư huynh kia thoáng nhìn qua Hạ Huyền rồi nhanh chóng dời mắt đi.
Khanh Khanh nhìn một màng này chỉ biết làm ngơ, mâu thuẫn nội bộ ah...
Nàng cảm thấy nghi hoặc, kéo tay áo Hắc Kết nhẹ giọng hỏi "Truyền tống trận không phải chỉ cần vẽ ra là được sao? Vì sao Xích Liệt lại khắc trên nền đất che dấu ở đây? Quá bất tiện rồi!"
Hạ Huyền nghe thấy lời nàng, sự chú ý lại tăng hơn một chút "Xích Liệt không phải người tu chân giới, không có pháp lực, không có khả năng thi triển trận pháp. Chỉ có thể suy đoán là có người giúp ông ta, hơn nữa người kia không ở đây, trận pháp này khắc cố định lại tùy lúc cho Xích Liệt sử dụng. Người kia khẳng định còn để lại thứ gì đó!"
Khanh Khanh hoàn toàn mờ mịt, cái gì tu chân giới tu tiên giả... Nàng đột nhiên phát hiện ra ba năm xuyên đến thế giới này nàng vẫn hoàn toàn không hiểu được nguyên lí tồn tại của nó. Lúc đầu nàng chỉ nghĩ thế giới này chỉ là một lục địa có sáu quốc gia đơn thuần như trái đất, lại không ngờ đến còn có ma giới tiên giới gì đó qua lời Hắc Kết kể. Bây giờ lại xuất hiện tu chân giới, có phải một ngày nào đó nàng sẽ phát hiện ra có cả thần giới, thần tiên, địa ngục, ma quỷ luôn không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]