*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lam Khanh Khanh ngồi trên giường tựa đầu vào cột gỗ đầu giường, nàng ngồi đó lẵng lặng nghe tiếng Bạch Nhi đang xột xoạc chuẩn bị giường của cô.
"Bạch Nhi" Khanh Khanh bỗng dưng gọi, Bạch Nhi đang ở gian bên hỏi nàng "Có việc gì sao?". Nàng không trả lời, Bạch Nhi chau mày đợi một lát cũng không nghe nàng nói gì liền chạy sang.
"Khanh Khanh, cô làm sao vậy?" Khanh Khanh lắc đầu "Cô đừng chuẩn bị nữa, hôm nay ngủ với ta đi" Bạch Nhi có chút sững sốt. Cô nhìn Khanh Khanh đã leo lên giường nằm gọn phía trong chừa chỗ cho cô, Bạch Nhi liền đóng lại cửa sổ thổi tắt nến. Cô leo lên giường nằm bên cạnh Khanh Khanh, giườbg cung nữ vốn nhỏ nhưng dù gì cũng vừa đủ hai nàng.
Bạch Nhi nghiêng đầu nhìn Khanh Khanh thấy nàng luôn nhìn lên đỉnh màn liền nhìn theo nàng "Ta luôn thắc mắt cớ sao ngươi lúc nào cũng nhìn lên đấy". "Không ngủ được" Bạch Nhi mỉn cười "Hay ta hát cho cô nghe nhé, có lẽ vẫn hiệu quả hơn nhìn lên đấy". Khanh Khanh nghiêng nghiêng đầu "Cô biết hát sao?", Bạch Nhi ngượng ngùng sờ mũi "Ta hát không hay, chỉ biết hát vài ca khúc dân gian, cô... cô không muốn nghe thì thôi"
"Được" Bạch Nhi bắt đầu hát, giọng cô dịu nhẹ như ru người khác vào giấc ngủ, nàng bất chợt nhớ đến mẹ ruột của nàng, bà cũng đã từng hát ru nàng ngủ như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-vuong-phi-lanh-khoc-ton-chu-moi/3120797/quyen-1-chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.