Mắt thấy Trấn Vân Ấn nện vào bức tường phòng khách, đánh tan luồng khí đen kia, nhưng Tiêu Hoa lòng lại trầm xuống, lạnh như băng một mảnh ** phao Chỉ thấy ở bên dưới luồng khí khen, dịch thể như nước đen đó đã bám kín cả bức tường, hào quang màu đen lúc trước Trấn Vân Ấn dập tắt, lúc này lại lập lòe, nhưng cũng không có biến mất Pháp bảo ghê gớm nhất của Tiêu Hoa là Trấn Vân Ấn cũng không phá nổi huyết trận do Trương Thanh Tiêu bảo vệ. Thấy Trấn Vân Ấn tấn công vô hiệu, Tiêu Hoa vội vã huơ tay. Trấn Vân Ấn ở giữa không trung quay tròn vài lần rồi bay đến đỉnh đầu Tiêu Hoa, thả hào quang màu đồng có lẫn sợi tơ màu đỏ bảo vệ chắc Tiêu Hoa. Trương Thanh Tiêu thì tay cầm trận, có hứng thú ngắm nhìn Tiêu Hoa, cũng không có ý tứ ra tay. Đợi Trấn Vân Ấn bảo vệ cả người mình, lúc này Tiêu Hoa mới yên tâm, ngẩng đầu nhìn tu sĩ xa lạ trước mắt, khom người nói: Vãn bối Tiêu Hoa ở Ngự Lôi Tông, chẳng biết tiền bối xưng hô thế nào?
À, ta biết ngươi tên Tiêu Hoa
. Trương Thanh Tiêu mỉm cười, không rõ là cười khẩy hay vui mừng.
A? Tiền bối biết vãn bối sao?
Tiêu Hoa sửng sốt. Trương Thanh Tiêu gật đầu:
Ta là biết, chẳng qua là ngươi không nhận ra ta.
Hai chữ
Ngươi, ta
này Trương Thanh Tiêu nói rất thuận miệng, khiến người ta không có cảm giác là tiền bối nói chuyện với vãn bối. Do đó, Tiêu Hoa rất kinh ngạc, ngưng mắt nhìn Trương Thanh Tiêu một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-ngoai-truyen/4980365/chuong-1711.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.