Khác với dự đoán của Chấn Hào, Trấn Vân Ấn không to ra mà lại mau chóng thu nhỏ lại còn một mét. Sau đó, theo Tiêu Hoa đánh ra pháp quyết, Trấn Vân Ấn bất ngờ thoát khỏi đám mây, bay rít về phía Tứ Tương Luân!
Hừm một luyện khí đệ tử có thể điều khiển pháp bảo đã giỏi rồi, còn dám lấy cứng chọi cứng với ta. Đúng là chán sống mà!
Chấn Hào nhìn thấy pháp bảo Tiêu Hoa nhanh chóng thu nhỏ lại, cho là Tiêu Hoa sắp hết pháp lực nên không thể giữ pháp bảo to hơn được, định pháp bảo thu nhỏ lại rồi liều chết với mình! Nghĩ vậy, càng truyền thêm pháp lực vào Tứ Tương Luân hòng đập nát Trấn Vân Ấn!
Ầm!
Trấn Vân Ấn đập mạnh vào Tứ Tương Luân vốn lớn hơn mình gấp ba lần. Hào quang bốn màu xung quanh Tứ Tương Luân liền rực sáng như thanh kiếm sắc, đâm về phía Trấn Vân Ấn. Ngược lại, trên mặt Trấn Vân Ấn lại có màn sáng màu đồng thiếc nhàn nhạt không ngừng lưu chuyển, cứng rắn ngăn chặn hào quang bốn màu kia, sau đó ép tới từng tấc một. Đến khi tiếng va chạm vang lên thì Trấn Vân Ấn đã hoàn toàn áp chế hào quang của Tứ Tương Luân vào trong mình. Ngay khi tiếng vang còn đang quanh quẩn trong tai ba người, hào quang quanh Tứ Tương Luân biến mất, hiện ra bản thể của nó. Không ngờ bị Trấn Vân Ấn vốn nhỏ hơn đập bay ra ngoài!
Hự!
Theo Tứ Tương Luân bị đập rớt, Chấn Hào liền hộc máu mồm, mặt tái nhợt! Chấn Miết đứng ở góc khác thấy vậy liền sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-ngoai-truyen/4980311/chuong-1657.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.