Minh giới không có ánh mặt trời, đất đai không có một ngọn cỏ, trong dòng sông thống khổ tràn ngập vong linh đang khóc lóc. Toàn thân Venus thuần một màu trắng, tóc vàng buông xuống, là sinh vật xinh đẹp duy nhất trong bóng tối u ám này.
Nơi đây không có núi Thánh phồn hoa, không có trai xinh gái đẹp, chỉ có vắng vẻ vĩnh hằng và tĩnh mịch, còn có âm thanh sởn gai ốc truyền ra từ dòng sông trong bóng tối.
Venus sợ hãi ôm chặt tay. Đúng là cậu không phải thần minh có thể chịu khổ, ngay cả hoàn cảnh xấu cũng khó thích ứng, nếu không phải vì tìm kiếm linh hồn của Adonis thì cậu hận không thể lập tức chạy trốn khỏi nơi này.
Nhưng vì Adonis, cậu vẫn kiên định đi vào bên trong.
Ở cổng chính của Minh giới, chó săn ba đầu địa ngục Cerberus đang ngủ say, một khi có người lạ muốn xâm nhập, nó sẽ mở mắt đuổi khách không mời đi.
Venus có chút không biết làm sao. Chó săn trông coi địa ngục chỉ cho phép vong linh tiến vào, còn có Thần minh hệ đầu của Minh giới có thể tự nhiên đi lại. Thân là thần Olympus nhưng cậu không có cách nào tiến vào Minh phủ.
Cậu lang thang trước cửa địa ngục và rơi vào tình trạng khó xử.
"Venus?" Một âm thanh kinh ngạc truyền đến, "Làm sao cậu lại ở chỗ này?"
Venus ngẩng đầu lên, nhìn thấy vị thần quen thuộc, đột nhiên phấn chấn hẳn: "Hermes!"
Đúng rồi, làm sao cậu lại không nghĩ tới, trong Thần Olympus còn có một vị thần có thể tự do ra vào Minh giới, đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-go-cua-diem-vuong/1112398/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.