Khi Tạ Tất An tỉnh lại, bên hông có một bàn. Cậu im lặng trong chớp mắt, buông tay xuống, không nói gì ngồi dậy.
Mái tóc dài theo động tác của cậu trượt xuống, che lấp một thân loang lổ. Phạm Vô Cứu cũng không dám dùng sức, thế nhưng Tạ Tất An làn da quá trắng, hơi chút xoa bóp là có thể lưu lại dấu vết, ngược lại làm cho cậu nhìn ra kiểu đáng thương sau khi bị khi dễ.
Tạ Tất An quay đầu nhìn Phạm Vô Cứu đang ngủ an ổn, xoa xoa huyệt thái dương, ánh mắt phức tạp.
Hiệu ứng mũi tên vàng đã biến mất tối qua.
Thật trùng hợp, là ở thời điểm mấu chốt nhất. Tạ Tất An vừa tỉnh táo lại, liền thấy Phạm Vô Cứu một tay chống bên cạnh cậu, một tay giữ gáy cậu, mà chân cậu đang dùng... Một tư thế khó nói câu lên thắt lưng đối phương.
Tạ Tất An lúc đó có hai lựa chọn. Một là phản ứng nhanh, nhanh chóng đẩy Phạm Vô Cứu ra, làm rõ tình huống hiện tại. Hai là phản ứng chậm, không kịp động tác, Phạm Vô Cứu thành công.
Tạ Tất An phản ứng rất nhanh, nhưng mà cậu cũng không có đẩy ra, ngược lại lựa chọn nghênh hợp.
Cậu cũng không biết là nghĩ như thế nào, dù sao cũng không kháng cự, liền nằm thẳng.
Sau đó là một đêm mệt mỏi, cậu cuối cùng trực tiếp ngủ thiếp đi, làm sao còn có khí lực nghĩ cái khác. Cho đến bây giờ hoàn toàn thanh tỉnh, ký ức trong đầu mới dần dần trở lại.
Sau khi mũi tên vàng mất đi hiệu lực, người trúng tên vẫn sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-go-cua-diem-vuong/1112385/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.