Từ trong biển đi ra, bọn họ trực tiếp hóa một cái thuật làm sạch, đem thân thể ướt đẫm toàn thân mình sấy khô. Phạm Vô Cứu mua hai cây kem, cùng Tạ Tất An mỗi người một cái ăn. Hai người sóng vai ngồi trên bãi cát ngắm biển, trong lúc đó còn có mấy đợt mỹ nữ đến bắt chuyện đòi liên lạc.
Phạm Vô Cứu ăn đến là phóng khoáng, một cây kem hai ba miếng liền giải quyết không còn một miếng. Tạ Tất An thì nhã nhặn hơn nhiều, giống như một con mèo tao nhã ăn uống, đầu lưỡi từng miếng từng miếng nhỏ liếm liếm, kem đều sắp tan, quả cầu kem trên cùng còn chưa liếm xong. Nước tan chảy theo ngón tay thon dài trượt xuống, nhất thời lại không phân biệt được là kem sữa trắng hay là tay Tạ Tất An trắng.
Mắt thấy nước kem sắp trượt đến cổ tay, Phạm Vô Cứu nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: "Kem nhỏ xuống rồi."
Anh quay đầu từ trong túi lấy khăn giấy ra, đưa cho Tạ Tất An: "Lau lau."
Tạ Tất An cúi đầu nhìn, nhíu mày, không nhận khăn giấy. Cậu đổi kem sang một tay, lập tức tinh tế liếm liếm ngón tay trắng nõn xinh đẹp của mình, đem chút kem trắng sữa nhỏ xuống đều liếm sạch sẽ.
Tuy nói Thần tiên không nhiễm bụi trần, trên tay không có vi khuẩn, nhưng loại hành động này tuyệt đối không phải là Tạ Tất An có sở thích khiết phích sẽ làm ra. Cậu một thái độ khác thường, làm ra hành vi như vậy, rất khó mà không nói là cố ý câu dẫn.
Phạm Vô Cứu thấy miệng khô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-go-cua-diem-vuong/1112380/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.