Liên tiếp vài ngày, cuộc sống đều từng ngày từng ngày trôi qua, không khác gì trước kia. Muốn nói sống chung, bọn họ đã sớm ở cùng một tòa chung cư cùng một phòng gia đình, mọi thứ đều đầy đủ hết. Muốn nói dính nhau, bởi vì tính chất công việc, bọn họ khi còn sống và sau khi chết chưa bao giờ tách ra, tình nhân chân chính trên đời cũng rất khó làm đến mức như hình với bóng giống bọn họ. Làm anh em ở chung như thế nào, làm tình nhân cũng như thế đó ở chung.
Khác biệt duy nhất, chính là bọn họ vốn ngủ hai phòng hai giường, cách nhau một bức tường ở giữa, hiện tại biến thành Tạ Tất An chuyển đến phòng ngủ Phạm Vô Cứu, cùng giường chung gối.
Phạm Vô Cứu vốn là cự tuyệt. Anh cảm thấy như vậy đối với Tạ Tất An quá thất lễ, cũng sợ không thể khống chế chính mình. Nhưng mà lời từ chối còn chưa nói ra, Tạ Tất An nhìn ra anh do dự, lạnh lùng thản nhiên nhìn anh: "Không muốn cùng tôi ngủ chung, nói cho cùng trong lòng vẫn ghét bỏ tôi. Anh không thích tôi, cần gì phải miễn cưỡng ở chung một chỗ với tôi?"
Phạm Vô Cứu nhất thời không dám nói chuyện, ngay lập tức đổi giọng nói: "Tôi muốn, tôi rất muốn."
Tâm tư lão Bạch quá mẫn cảm tinh tế, anh sợ làm tổn thương tâm lão Bạch, mới hạ quyết tâm diễn một vở kịch này, cũng không thể thất bại trong gang tấc.
Tạ Tất An lúc này tâm tình tốt hẳn lên, vén chăn, ngủ ở bên kia giường.
Sau khi tắt đèn, Phạm Vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-go-cua-diem-vuong/1112375/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.