Tay chân Lý Đông Cường bị dây xích quấn quanh, tỉnh tỉnh mê mê đi theo Hắc Bạch Vô Thường. Ước chừng đi mười mấy bước, hoàn cảnh xung quanh biến đổi, dưới chân đường cái hóa thành một mảnh bùn đất quanh co hoang vu, ngẩng đầu có thể thấy được ba chữ lớn "Quỷ Môn Quan". Hai bên đường nở rộ những vùng lớn hoa bỉ ngạn, đỏ đến diêm dúa lẳng lơ, gần như muốn nhỏ máu. Trong bụi hoa một tảng đá ngoan cố đứng thẳng, trên đó dùng màu chu sa viết "Hoàng Tuyền Lộ". Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu dắt Lý Đông Cường đi qua đường Hoàng Tuyền, nửa đường gặp một đôi Vô Thường khác. Cũng một màu đen trắng tương xứng, tay cầm xích, ngoại trừ trên mũ quan không viết bất kỳ chữ nào, trang phục toàn thân đều không khác gì bọn họ. Cặp Vô Thường dùng Câu Hồn Tác xâu chuỗi một đám quỷ hồn, trong lúc nhất thời đếm không xuể, ngược lại phía sau Tạ Tất An, bọn họ chỉ một con Lý Đông Cường lẻ loi có chút khó coi. Cặp Vô Thường kia thấy bọn họ, vội vàng cung kính nghiêng người sang một bên nhường đường: "Thất gia Bát gia, mời hai ngài trước." Một bên lại âm thầm đánh giá vong hồn Lý Đông Cường, thầm nghĩ người này nhìn tướng mạo không có gì, chẳng lẽ là đại nhân vật thâm tàng bất lộ gì? Mà may mắn có thể được Thất gia Bát gia tự mình câu hồn. Mọi người đều biết, Hắc Bạch Vô Thường là sứ giả câu hồn phụ trách dẫn hồn phách của người chết vào địa phủ. Nhưng chỉ cần dùng đầu óc ngẫm lại liền biết, mênh mông một quốc gia rộng lớn, dân số hàng vài tỷ, mỗi thời mỗi khắc đều sinh ra vô số kể vong hồn. Hắc Bạch Vô Thường chỉ có hai vị, nếu thật sự chỉ có hai người bọn họ làm việc, đám vong hồn chỉ sợ xếp hàng đến mấy trăm năm sau cũng không vào được Quỷ Môn Quan, căn bản là quá bận rộn. Diêm Vương cũng không phải là cấp trên chèn ép cấp dưới, sẽ không điên cuồng đem khối lượng công việc gian khổ như vậy giao cho bọn họ, liền vung bút lên, tuyên bố tuyển dụng vị trí Vô Thường tạm thời. Phàm là quỷ trong thành uổng mạng vì oán khí không thể đầu thai, dã quỷ trong thôn không có cơ hội đầu thai, quỷ có nghiệp nhỏ cần ở lại địa phủ chuộc tội, quỷ vì các loại nguyên nhân lưu lại Dương Thế không thể đầu thai, đều có thể cạnh tranh lên chức, dựa vào thành tích tiêu trừ nghiệp, hóa giải oán khí, tích lũy công đức. Đợi đến khi công đức viên mãn, liền có thể từ chức Vô Thường tạm thời, đạt được cơ hội đầu thai chuyển thế. Nội dung công tác cũng rất đơn giản, lĩnh một bộ quần áo làm việc của Vô Thường do dây chuyền sản xuất, Sổ Sinh Tử in hàng loạt, Câu Hồn Tác phiên bản phà kè, sau khi tập hợp đầy đủ trang bị là có thể lên chức, chỉ cần phụ trách dẫn đường cho vong hồn trong một khu vực. Nói đến Diêm Vương cũng là thiên tài buôn bán gọi bằng cụ, hành động này vừa giảm bớt áp lực miệng quỷ địa phủ, lại có thể chiêu mộ một lượng lớn lao động không công không cần chi tiêu tài chính, nhóm tiểu quỷ có thể có được cơ hội đầu thai gớt nước mắt càng cảm kích ra sức làm việc, một hòn đá trúng ba con chim, cả nhà đều vui. Muốn ngồi ngang hàng với Hắc Bạch Vô Thường chân chính tự nhiên là không có khả năng. Vô Thường tạm thời đều chỉ có thể được xưng là "Vô Thường Quỷ", chỉ có Tạ Tất An, Phạm Vô Cứu mới có thể được xưng là "Vô Thường Tiên", là thần tiên chân chính trên bảng xếp hạng, đi đâu cũng phải được tôn kính. Nhưng mặc dù như vậy, điều kiện như vậy, vị trí như vậy, đủ để làm cho tiểu quỷ bình thường xua như xua vịt. Quảng cáo tuyển dụng này vừa ra, lập tức nóng bỏng, đại đa số quỷ tìm việc tranh thủ đoạt bể đầu đưa lên sơ yếu lý lịch. Kể từ đó, tất cả các nơi ở Trung Quốc đã được trang bị Vô Thường tạm thời, làm giảm đáng kể áp lực công việc của Hắc Bạch Vô Thường. Đâu chỉ giảm bớt, Tạ Tất An cùng Phạm Vô Cứu quả thực nhàn rỗi không có việc gì làm. Mỗi ngày không có việc gì làm vẫn có thể nhận được tiền lương cố định hàng năm 100 vạn minh tệ, trở thành công chức địa phủ được đám quỷ hâm mộ. Tất nhiên, không phải họ không làm gì cả. Có một số vong hồn khi còn sống là kiệt xuất, thân mang đại vận khí, thân có công đức lớn, vì biểu hiện tôn kính, đều là do Hắc Bạch Vô Thường tự mình đi nghênh đón. Còn có chút oán khí nồng đậm, sức chiến đấu cường hãn, Vô Thường tạm thời bắt không được Lệ Quỷ, cũng là do Hắc Bạch Vô Thường tự mình đi bắt giữ. Cho nên hai Vô Thường tạm thời này mới suy đoán Lý Đông Cường có phải là nhân vật gì không tầm thường hay không, dù sao hạng người bình thường cũng không có tư cách được Vô Thường Tiên xích. Trên thực tế, Lý Đông Cường cũng không có tư cách đó. Bất quá chỉ là Bạch Vô Thường vì che giấu tâm sự, tạm thời tìm một cái cớ mà thôi. Tạ Tất An trời sinh tính tình nội liễm, làm sao chịu thừa nhận mình chỉ một lát không thấy người liền có chút nhớ nhung đi theo đến quán bar, Lý Đông Cường này là người sắp chết, vừa vặn là lý do có sẵn. Phạm Vô Cứu cũng biết rõ Lý Đông Cường là loại mặt hàng gì, Tạ Tất An nói đến quán bar để câu hồn vị này, anh không tin. Nhưng anh cũng không có ý truy vấn ngọn nguồn, bởi vì nghiên cứu sâu, khó bảo đảm sẽ không bị hỏi ngược lại anh vì sao lại đến quán bar. Hắc Vô Thường cũng có tâm sự, tâm sự của Hắc Vô Thường là thích anh em của mình, trải qua nhiều năm giấu ở trong lòng, không dám nói ra đường đột, chỉ có thể đến quán bar uống rượu giải sầu. Hai người đều có tâm sự không thể nói nên lời, cũng không so đo Lý Đông Cường có tư cách bị bọn họ câu hồn hay không. Lý Đông Cường ngây ngô, không biết đi bao lâu, chợt thấy trước mắt có một tòa cung điện cao lớn nguy nga, trên tấm biển có dòng chữ "Diêm La Điện", bút lông lăng lệ ác liệt, khí thế tràn đầy. Hắn ta giật mình, cảm thấy hai chân nhũn ra, cơ hồ muốn quỳ xuống ngay tại chỗ. Khi còn sống, hắn ta cũng từng nghe qua truyền thuyết, sau khi chết phải chịu sự thẩm vấn của Diêm Vương ở Diêm La Điện, phàm là làm chuyện xấu, đều phải phán phạt, còn có thể ảnh hưởng đến kiếp sau. Lý Đông Cường làm không ít chuyện trái lương tâm, lúc này run sợ. Ngày thường hắn ta đối với lời nói của quỷ thần cười nhạt, nhưng bây giờ nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường, bên kia Hoàng Tuyền, không thể không tin. Thật bất ngờ, Hắc Bạch Vô Thường không dẫn hắn ta vào phiên tòa, mà đi thẳng qua tòa cung điện này. Lý Đông Cường không rõ nguyên nhân, to gan run rẩy mở miệng: "Hai, hai vị quỷ sai đại nhân, có phải tôi tội không lớn, không cần bị phạt?" Hắn còn ôm tâm lý may mắn. Tuy rằng hắn mèo mả gà đồng, nhưng hắn không giết người phóng hỏa, cho dù cuối cùng muốn làm chuyện xấu, nhưng cũng không làm thành công. Trên đời, người tội ác nhiều như vậy, nói không chừng những chuyện nhỏ mà hắn ta làm ở trong mắt Diêm Vương lão nhân gia căn bản không tính là cái gì... Phạm Vô Cứu khẽ cười nhạo: "Ngây thơ." Tạ Tất An lạnh nhạt nói: "Diêm Vương điện hạ một ngày trăm công nghìn việc, làm sao có thể để ý chó hoang mèo hoang." Trên đời nhiều vong hồn như vậy, hai Vô Thường không thu hết được. Tương tự như thế, nhiều vong hồn như vậy, một vị Diêm Vương cũng không thấy được. Có thể được Diêm Vương tự mình tiếp kiến, hoặc là đại thiện, hoặc là đại ác. Có thể làm được thiện ác cực đoan đều là số ít, đại đa số đều gọi là tất cả chúng sinh. Về phần làm như thế nào để phán xét tất cả chúng sinh? Lý Đông Cường trợn mắt há mồm nhìn Phạm Vô Cứu lấy điện thoại di động ra, đăng nhập vào hệ thống sáu cõi luân hồi của địa phủ, nhập số ma quỷ tra cứu: "Số 648, Cõi Súc Sinh." Đầu năm nay khoa học kỹ thuật nhân loại phát triển nhanh chóng, địa phủ tự nhiên cũng phải theo kịp thời đại. Câu chuyện đời người của vong hồn đều có thể tra được trên hệ thống, căn cứ vào hành động khi còn sống, hệ thống sẽ công bằng phân phối thân phận kiếp sau cho vong hồn, hoặc là ở lại địa ngục chịu khổ. "Súc sinh? Không, tôi sẽ không làm gia súc! Tôi không giết người phóng hỏa, dựa vào cái gì phải làm súc sinh!" Lý Đông Cường kịch liệt giãy dụa, xích sắt ào ào vang lên, quấn hắn càng chặt. "Không muốn đầu thai làm súc sinh?" Phạm Vô Cứu nhướng mày, "Được a, mười tám tầng địa ngục, cho lựa chọn." Lý Đông Cường: "..." Làm gia súc vẫn tốt hơn. Quá trình sau đó đều không khác gì truyền thuyết —— leo lên Vọng Hương Đài, uống canh Mạnh Bà, đi qua sông Vong Xuyên, đi qua cầu Nại Hà, rơi vào Vòng Luân Hồi. Nhưng khi nhìn thấy canh Mạnh Bà, mặt Lý Đông Cường vẫn co giật trong chớp mắt. Bởi vì bên cầu Nại Hà cũng không có Mạnh Bà, chỉ có một cái máy bán hàng tự động, một minh tệ có thể được một lon canh Mạnh Bà, uống xong là có thể qua cầu. Nếu không uống, lúc qua cầu sẽ bị ác quỷ trong sông Vong Xuyên đưa tay túm lấy, kéo vào Vong Xuyên cùng hóa thành Thủy Quỷ. Kỳ thật bên cầu vốn là của Mạnh Bà, khi đó canh Mạnh Bà vẫn là một quỷ một chén miễn phí. Nhưng mà thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ* Mạnh Bà bị Diêm Vương bắt đi nhân gian quản lý quán bar sản nghiệp, bát lớn của cô bị máy bán hàng tự động thay thế, còn thu một minh tệ. (*) Cảm khái người đọc sách trong xã hội khí chất xấu đi, mất đi sự đôn hậu hiền lương mà trở nên xảo trá giả dối, tâm địa không còn được đôn hậu như người thời xưa. Về phần minh tệ làm sao kiếm được? Đó là chuyện của ma quỷ. Bình thường đều có thân nhân dương thế đốt cho, nếu không có, địa phủ khắp nơi đều là nơi kiếm tiền, giống như nhân gian có trật tự. Quỷ hồn tự nguyện buông tha cơ hội đầu thai cũng được, bất quá dã quỷ thôn lại có thêm một thôn dân —— nhưng đó chưa chắc đã là kết quả tốt, bằng không cũng sẽ không có nhiều quỷ hồn cướp đoạt bể đầu cạnh tranh chức Vô Thường tạm thời, chỉ vì một cơ hội đầu thai. Hắc Bạch Vô Thường chỉ phụ trách câu hồn dẫn đường, không phụ trách đưa bọn họ vào Luân Hồi, cho nên sau khi đưa Lý Đông Cường đến Vọng Hương Đài liền rời đi. Bọn họ vẫn chưa trở lại Dương Thế, trực tiếp đi đến Diêm La Điện. Trong Diêm La Điện cũng không u ám như thế nhân tưởng tượng. Khói thuốc lượn lờ,trang nhã tú lệ, trên tường treo thi họa, trong bình cắm hoa, cỏ chi cỏ lan, tựa như nơi ẩn sĩ. Nam tử mặc hoa phục tóc đen màu mực, ngồi ngay ngắn trước thư án, chuỗi ngọc mũ miện rủ xuống che đi gương mặt hoàn hảo, ngón tay thon dài như ngọc, cầm một cây bút lông sói viết. Chữ viết thành kim quang lưu chuyển, từng chữ đều là nhân quả. Hai vị tiên bước vào trong Điện, cúi đầu hành lễ: "Diêm Vương điện hạ." "Chuyện gì?" Thanh âm trầm thấp của Diêm Vương từ dưới mũ miện truyền ra. Phạm Vô Cứu nói: "Điện hạ, tôi cảm thấy một thân Vô Thường phục này không dễ nhìn lắm, có thể xin sửa style mới hay không?" Tay cầm bút của Diêm Vương chưa từng dừng lại: "Bổn vương nhớ rõ từng nói qua, chuyện lông gà vỏ tỏi, không cần hỏi." Phạm Vô Cứu nói: "Tôi cảm thấy đây coi như là việc lớn..." Bởi vì là lão Bạch đề cập, cho nên là việc lớn. Diêm Vương cúi đầu: "Đúng." "Thật sao?" Phạm Vô Cứu cao hứng không thôi, "Vậy chúng tôi liền đổi quần áo làm việc thành Hắc Bạch âu phục, thoạt nhìn có phạm vi tinh anh. Lão Bạch, đi thôi." Đầu bút mất khống chế vẽ ra một vết mực trên giấy, trong nháy mắt liền phế đi một trang sắp viết xong. Diêm Vương xé trang kia, mặt không chút thay đổi nhào thành cục giấy ném vào thùng rác: "Không cho phép!" Phạm Vô Cứu khó hiểu xoay người lại: "... A?" Tạ Tất An bình tĩnh nói: "Anh chạm vào vảy rồng của điện hạ." Phạm Vô Cứu: "???" Anh nói gì chứ? Sao lại chạm vảy rồng? Diêm Vương đứng dậy đi xuống bậc thang, vạt áo thật dài, cực kỳ đoan chính. Hắn ngẩng đầu, dưới mũ miện là một khuôn mặt cực kỳ ý vị phương Đông. Mi cốt hơi cao, mắt phượng mảnh khảnh, mặc dù có tên Diêm La, nhưng lại tựa như Thủy Nguyệt Quan Âm. Truyền thuyết thế giới luôn luôn không thực tế. Ví dụ như lời đồn Hắc Vô Thường là mình và tứ chi đều ngắn, kì thực Phạm Vô Cứu cao lớn tuấn lãng. Lại thí dụ như người phàm hình dung diện mạo xấu như Diêm La, nhưng Diêm La lại là mỹ nam tử bị người xem mà chết Vệ Quân. Giờ phút này, Diêm La vẻ mặt nghiêm túc giáo dục nói: "Ta là quốc gia Trung Hoa mênh mông trang phục, quần áo và trang sức phương Đông như thế nào nhìn không tinh anh? Trên dưới 5000 năm vô số hình dạng và cấu tạo mặc cho cậu chọn, tóm lại không được chọn âu phục. Mặt khác, thân là thần phương Đông, làm như thế là không có tự tin văn hóa, phạt cậu chép tay "Lịch sử thay đổi và tiến hoá trang phục Trung Hoa" một ngàn lần." Phạm Vô Cứu: "..." Tạ Tất An đỡ trán: "Tôi biết ngay." Sau khi thế giới hội nhập, nhân loại các quốc gia có thể giao tiếp với nhau, ra nước ngoài du ngoạn, các thần minh của hệ đại thần cũng không cam lòng tụt lại phía sau, bắt đầu sinh ra trao đổi, thậm chí đến nước ngoài kính thăm cũng không phải chuyện lạ. Trong sự va chạm và giao thoa của các nền văn hóa khác nhau, cuộc tranh giành Đông-Tây đã từ lâu, các vị thần của cả hai bên đang cố gắng chứng minh rằng nền văn minh của họ là một lịch sử lâu dài. Mà Diêm Vương điện hạ, thực sự là nhân vật dẫn đầu của phái phương Đông. .....????????..... 18/9/2021 #NTT
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]