“ Mẹ ~ chúng ta đi thôi “ cô mặc quần áo đơn giản không cầu kì nhưng không mất đi nét xinh đẹp của cô ngược lại càng thêm sức sống , tỏa sáng khiến Vũ Hàn Phong rung động .
Bà thấy con gái sắp xếp xong thì bà không nhiều lời liền ra khỏi phòng chuẩn bị xuất viện cho con bé “ ừm..đi thôi tiểu Tuyết“.
Uyên Tuyết đang ra khỏi phòng bỗng cô dừng lại xoay người nhìn Vũ Hàn Phong cười vui vẻ
“ cám ơn anh và cũng rất vui khi gặp anh, hi vọng chúng ta sẽ còn gặp lại bye bye bác sĩ phong “
sau đó cô ra khỏi phòng cùng mẹ xuất viện mà không đợi anh đáp lại.
Còn Vũ Hàn Phong ngơ ngác nhìn cô đi mất hút mà không kịp nói gì luôn,anh hồi hồn lại liền cười khẽ đôi mắt anh lóe lên phúc hắc dường như không còn khí chất dịu dàng,từ tốn hết
“ Tuyết nhi ,em rất thú vị,…lần sau gặp lại hy vọng em đừng bỏ chạy ..nếu không thì anh sẽ bắt em vào lồng đấy “
nghĩ vậy anh ra khỏi phòng làm tiếp công việc khám bệnh của anh.
--Nhà Uyên gia---
Tới nơi cô xuống xe nhìn ngôi nhà trước mặt mình ,cô ngạc nhiên thốt lên
“ Nơi này đẹp quá “
ý nhà mình còn đẹp hơn ,khổng lồ hơn nhà này nha ..hắc hắc..
(tác giả: thôi đi … tự kỉ quá rồi *hắc tuyến*; Uyên Tuyết: thì sao, có vấn đề..Hứ *Kiêu ngạo*)
Bà nghe câu nói đó thì cười khẽ
“ con gái, con sống nơi này lâu vậy mà sao còn nói câu đó vậy,nhìn con cứ như con chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-dung-chay-em-la-cua-bon-anh/181339/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.