"Tôi chưa từng chạm gì cô ta, cũng chưa từng làm gì cô ta, ngay cả video cũng nhìn thấy không phải sao, tôi còn hoài nghi cô ta đang đùa hoặc có thể nói là cô ta thích sàn nhà đến nổi không muốn đi cơ đấy"
Uyên Tuyết lắc đầu tỏ vẻ cô thật vô tội, không biết chuyện gì xảy ra, mọi người nghe thế nghĩ lại cũng đúng nha, xoay người nhìn ả ngây ngốc kia, ả hét lên
"Không, chuyện này không đúng, rõ ràng là cô,... đúng là cô làm kia mà"
Mọi người nghi ngờ lập tức nháo lên thử kéo cô ta xem nhưng là thủ vệ hoặc thuộc hạ kéo thôi, toàn bộ quả nhiên không kéo được, chỉ thấy sắc mặt ả tái xanh, đổ mồ hôi, rên đau, ả khóc sợ hãi muốn đứng lên vẫn không được, mọi người bàn tán như là
"gặp quỉ rồi"
"ôi trời ơi có khi nào cô ta bị ám không"
"quả thật không kéo lên được..."
"Hừ cái này quả báo mà haha"
"thôi nào dù gì cô ta cũng là con gái mà, đáng tiếc đẹp vậy mà bị ám"
"tránh thôi"
"..."
"..."
Vợ chồng Uyên giật mình trước cảnh này lòng nghĩ
' thật bị ám sao, nơi này vẫn tốt kia mà'
em trai của Uyên tò mò trước cảnh này, cậu nhóc hứng thú rồi, cậu thích nhất sự huyền bí, ma quỉ đấy, trong phòng cậu có chứa nhiều sưu tập về tu tiên, quỉ ám,thiên thần,ác ma.. đều có nha,
hắc hắc nay cậu được chứng kiến cảnh này, bảo sao cậu không tò mò chứ.
Các anh âm trầm, khó hiểu nhìn nhau hỏi
' thật sự là bị ám sao'
Uyên Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-dung-chay-em-la-cua-bon-anh/1528359/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.