Anh cười vô sỉ, mặt dày ôm cô vợ yêu của anh, sẵn tiện ăn đậu hủ non mềm luôn, cảm giác này thật tuyệt nha.
“Buông ra”
“Không buông,khó khăn lắm mới gặp lại em sao buông dễ được”
“Buông”
“Không buông”
“Buông”
“Không buông”
“…”
“…”
Hai người cứ như vậy,một câu buông,một ta không buông một cách trẻ conchưa từng thấy khiến cho vài người nhìn tình cảnh này tuy có chút kinhngạc trước quan hệ của cả hai,nhưng nghe hai người nói chuyện như vậykhiến đầu bọn họ chảy ba vạch đen,cảm nhận của họ là ‘đây là tiết mụcgì thế này’.
Bỗng nhiên một giọng nói âm trầm, hơi tức giận vang lên ngăn lại hai người.
“Này, cậu buông cô ấy ra đi, cậu không thấy mọi người đang nhìn hả,còn nữa ai là vợ cậu vậy.”
Cả hai nghe liền xoay mặt nhìn người đến, đó là một người đàn ông dángngười cao ráo,tuấn mĩ,quyến rũ, ngũ quan xinh đẹp,mái tóc đen nhánh,đôi môi gợi cảm khẽ nhếch cười ôn hòa vì tức giận càng thêm mĩ, có đôimắt đen sâu không thấy đáy.
“gì chứ, mặc họ nhìn dù gì sớm muộncô ấy là vợ tôi, cậu đến đây làm gì qua bên kia chơi đi, phiền quấy rầy vợ chồng son như tụi tôi chứ”
Đông Phương Bạc nhướng mày,vẫn ôm cô không sao cả nhìn người trước mặt cười vô sỉ, vừa nói hùng hồn vừavẫy vẫy tay ‘đi mau đi a’.
Uyên Tuyết đen mặt không nói nhiều liền nhấc chân đạp lên chân cái tên vô sỉ mặt dày này thật rõ đau
“Bốp”
“Au.”
Đông Phương Bạc vì đau mà buông lỏng tay, Uyên Tuyết thấy có cơ hội liềnxoay người cách hắn hai bước,vỗ nhẹ váy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-dung-chay-em-la-cua-bon-anh/1528355/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.