Lời của của vị vương gia kia còn văng vẳng bên tai cô, nó nhẹ tênh nhưng vô cùng âm độc tàn nhẫn. Đối với cô thì đó chính là sự bố thí, sự ban ơn hay nói cách khác đó là một cơ hội. Cô khẽ nhếch môi cười, một nụ cười nhẹ, nhưng ánh mắt của cô lại nặng nề, u tối vô cùng.
Hắn nói “Ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Hai chúng ta, mỗi người đều có mục đích riêng. Ta không thể giết hắn, hoàng thượng không thể giết hắn, Đại Việt này cần hắn. Nhưng ngươi thì có thể làm được điều đó! Với thân phận của ngươi, thì tính mạng của hắn tùy ngươi định đoạt. Ngươi có thể hành hạ hắn, sỉ nhục hắn, cho hắn nếm mùi vị của địa ngục trần gian trước khi chết. Cái ta cần chỉ là kết quả cuối cùng.”
Vị vương gia nọ khoác áo bào tím than, thân áo bên trong là phượng hoàng thêu chỉ vàng vô cùng tinh xảo, thao và đại đới là tơ lụa thượng đẳng, đủ thấy địa vị của người này không hề thua kém bất cứ ai ở đất nước này.
Hắn chính là Trần Bình Vương- chiến thần của Đại Việt. Danh xưng này khiến hắn vô cùng tự mãn, nhưng ẩn sâu trong nội tâm không ai nhìn thấu chính là một sự đố kỵ lẫn xấu hổ.
Vì trước đây, danh xưng này vốn dĩ không phải của hắn, hắn chỉ là vô tình hữu ý cướp được.
Dường như sợ những lời nói của mình vẫn chưa đủ nặng, chưa đủ thuyết phục để thiếu nữ kích hoạt ý chí trả thù, hắn liền nghiêm giọng, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2735189/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.