Vội vàng sờ lại bếp lò đã tắt lụi từ khi nào tìm chút hơi ấm của lửa, cô khẽ hít hà một chút rồi lại đưa tay lên thổi phù phù vào đôi bàn tay đã tê cứng.
Một ngày mới bắt đầu.
Đông Nhiên nhóm bếp, chải tóc buộc tóc đuôi sam cố định lại bằng một dây vải màu đỏ, rồi mở cửa bước ra ngoài.
Khẽ hít một hơi không khí mát lạnh trong lành thì lại bắt gặp mùi thối nồng nặc ập vào mũi.
Cô liền nhớ ra còn có một cái xác ở bên dưới.
Cô không do dự lấy khăn vải bịt mũi lại, che một nửa khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt có chút thâm vầng vì thiếu ngủ.
Vẫn lo lắng kẻ sát nhân trong lồng có thể ra tay với mình bất cứ khi nào, cô cẩn thận nhìn vào bên trong dè dặt bước đến gần.
Cái xác vẫn nằm im ở đó, nhưng có vẻ bị con gì đó gặm nhấm mất cánh tay rồi, hiện ra vết cắn nham nhở khiến cô cảm giác muốn buồn nôn vô cùng.
Ở đây không có bất một vật dụng nào có thể di chuyển thi thể người chết và chôn cất, chỉ còn cách duy nhất cô trực tiếp kéo đi lấp tùy ý một chỗ nào đó thôi.
Cô lén lút nhìn vào bên trong lồng, nhận thấy có một kẻ mang hình dáng con người đang ngồi tựa vào vách lồng, tay chân bị trói bốn phía bằng xích sắt vô cùng thê thảm, trên khuôn mặt râu ria lồm xồm che kín nửa khuôn mặt, mái tóc dơ bẩn rối bù xù càng khiến kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2735183/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.