Lúc này cô mới e dè nhìn hắn, rồi lại nhìn vào bếp lửa suy nghĩ. Hắn làm hại cô không? Sẽ không đâu! Hắn vừa nói muốn ăn thêm kia mà!
Con người Trương Duật đủ thông minh để biết mình phải làm gì, hắn ta chắc chắn sẽ không ra tay, nếu muốn làm thì hắn đã làm từ lâu rồi, vì ít nhất hiện tại cô cũng đang cho hắn một con đường sống, chỉ có điều con đường ấy trải đầy đinh nhọn, gao găm và ngọn lửa hận thù mà hắn bắt buộc phải đi, giẫu biết tương lai có như thế nào đi nữa.
Cảm giác bần thần kia nhanh chóng qua đi, sau đó cô cẩn thận múc hết số cháo còn lại cho hắn.
Sau khi Trương Duật ăn xong đã ném cái chén lại đúng vị trí gần chân của cô, cô một lần nữa thản thốt nhìn hắn.
Bếp lửa trước mặt tỏa ra thứ nhiệt lượng nóng bỏng nhưng không thể nào che đi cảm giác lạnh lẽo tê rần trên khuôn mặt tái xanh của cô.
Một đêm dài nữa lại bắt đầu, Võ Đông Nhiên nằm dưới sàn gỗ lạnh lẽo, cô mở mắt nhìn lên mái nhà, ở đó có vài con mọt nhỏ đang kẽo kẹt cắn phá, cả không gian yên ắng tĩnh mịch ngoài âm thanh đáng ghét kia quấy rối.
Đã rất nhiều đêm cô mất ngủ như vậy, cảm giác không an toàn cứ bủa vây lấy, cô không thể nào yên tâm chợp mắt được, từ ngày trốn thoát khỏi quan sai, mỗi khi nhắm mắt là hình ảnh binh lính Đông A truy sát lại hiện ra khiến cô sợ hãi.
Võ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2735168/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.