Người như cô nếu lưu lạc nhân gian chắc chắn sẽ chịu không ít thiệt thòi, hắn nên dập tắt đi sự tinh tế dịu dàng này để cô sau này không bỡ ngỡ, không bị lợi dụng.
“ Ta cũng không có ý định cảm kích, là tự ngươi may, tự thay cho ta. Ta không cần thứ này. Sau này nếu ta chết người cứ một mồi lửa đốt trọn.”
Quả nhiên, một lời lạnh lùng vô ơn của hắn đã phủi đi tất cả mọi vầng sáng thiện lương vừa mới tỏa ra xung quanh cô.
Cô nắm chặt tay thở dài, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy giận bản thân vô cùng. Đây đã là lần thứ ba cô bất chợp vô tình rũ bỏ sự thù địch với hắn.
Một lần chủ động hái thuốc muốn trị thương cho hắn, một lần toàn tâm toàn ý phá xích cứu hắn khỏi lồng, và một lần vô thức vô ý xỏ kim may áo cho hắn. Việc làm của cô, chính là từng bước từng bước buông bỏ cảnh giác, gạt bay đi mối thù diệt tộc khắc sâu trong xương tủy.
Cổ họng nghèn nghẹn, cô quay lại nhìn hắn khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng
“ Ngày mai ta tiếp tục nấu độc. ngươi liệu mà chuẩn bị tinh thần.”
...
Dòng suối bên cạnh chòi tranh của cô, sau mấy ngày lũ quét qua đi, nước đã trở nên trong hơn, có thể nhìn thấy rất nhiều cá. Võ Đông Nhiên vật lộn cả ngày vẫn không thể tay không chộp bọn chúng dễ dàng được.
Cô bất lực nhìn bọn cá bơi lội trước mắt rồi lại lén lút hướng ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2731055/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.