Trời nhá nhem tối, Võ Đông Nhiên quay trở về, toàn thân rã rời, cô nằm vật vã ngay ngoài sân, không buồn nhấc chân vào nhà. 
Hôm nay, số cô rất đỏ, gặp được một nhóm người dân vào rừng đốt than hái củi họ nhiệt tình chỉ dẫn đi đường, cô thu hoạch được kha khá dược liệu tốt, không những đào được nhiều thân hà thủ ô lâu năm, mà còn tìm được nhiều dược liệu quý khác nữa: Bách hợp, Bát giác liên, Bảy lá một hoa, Bình vôi, Cẩu tích. Hy vọng lão Kiêu sẽ nhận ra mấy loại này, nếu đã biết nó là thuốc quý mà không tận dụng thì quả là kẻ ngu dốt. 
Vừa định thần lại, thở ra một hơi dài lấy lại sức sống, vuốt cái trán ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt cô khẽ liếc vào trong nhà, tâm tư muốn tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc. 
Nhưng tất cả đều lặng yên, một mảng không gian tối đen như mực bao trùm lấy căn nhà nhỏ đơn sơ. 
Một sự bất an bủa vây lấy cô, có chuyện chẳng lành! 
Trương Duật! 
Cô lao vào trong nhà, hắn không thể chết! Không được chết! Cô cứ nghĩ hắn sẽ vẫn trụ được như mọi khi, trước khi cô đi hắn vẫn còn thở. Cô chủ quan quá rồi! Có phải trong cô vẫn luôn đánh giá quá cao hắn, cô cho hắn là mạnh mẽ nhất, bền bỉ nhất? 
Thật ra, sâu trong nội tâm của Võ Đông Nhiên, thì Trương Duật vẫn là một cái gì đó vô cùng uy mãnh, trùng trùng điệp điệp cao lớn như núi Thái Sơn, cuồn cuộn như sóng lớn ngoài biển 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2731034/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.