Cô tiến lại gần, trên tay cần con dao vẫn mang theo bên người, ý định quá rõ ràng.
Thời khắc cô vừa đưa dao đến gần vị trí quai hàm của hắn, một ánh mắt sắc bén lạnh như sương đêm ê buốt chém thẳng vào mặt cô.
Hắn bất thình lình mở mắt.
Võ Đông Nhiên nhất thời đứng hình, lặng yên thản thốt nhìn vào con ngươi hung ác kia, miệng không nói nên lời.
Hắn nhàn nhạt mở miệng hỏi:
“Muốn làm gì?”
Võ Đông Nhiên “...” im lặng, lúc này mới hoàn hồn giấu nhẹm con dao ra phía sau.
“Ta... ta chỉ là...muốn cắt cổ ngươi.” Cô nhắm mắt nói ra một câu ngàn vạn lần không nên nói, trâu giày ngựa xéo cũng không bằng lòng dạ đang nhào loạn, nội tâm kịch liệt xao động vì lời nói dối này của mình, cô là không muốn thừa nhận ý định đáng xấu hổ đó.
Chỉ sợ một lời nói ra không rút lại được, hắn sẽ thẳng tay mà giết chết cô.
Võ Đông Nhiên nhắm mắt lại, hàng mày cau chặt để trốn tránh ánh nhìn sâu xa thăm thẳm của hắn.
“Mở mắt ra.” Giọng nói trầm thấp như chuông đồng báo canh vang lên tai.
Võ Đông Nhiên cũng không thể làm trái, hàng mi từ từ kéo lên khó nhọc nhìn hắn. Trương Duật không nóng không lạnh, không nhận rõ tâm tình, tay hắn vươn ra chỉ về phía chén cháo rồi lại vô lực buông xuống.
“Giết ta rồi ai sẽ ăn?”
Võ Đông Nhiên biết lời nói dối vừa rồi của mình bị hắn nhìn thấu, nội tâm lại kịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2731031/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.