Võ Đông Nhiên cũng không vừa, cô nào cam chịu thừa nhận mình vừa thất thần trước dáng vẻ chưa từng thấy này. Bộ dáng khinh khỉnh, ánh mắt lơ đễnh nhìn lên trời, miệng nhếch lên buông lơi một câu thờ ơ lạnh nhạt.
“Ai nói ta nhìn ngươi. Sợ đi nhầm nhà! Nên nhìn quang cảnh kỹ một chút.”
“ Quanh đây trong vòng mười dặm chỉ có hai nhà, không đến mức nhà nào của mình mà ngươi cũng không biết chứ?” Hắn vặn vẹo cô, từng câu từng chữ đều muốn kéo cô ra phơi dưới ánh mắt trời, toàn thân có gì, tâm tư nghĩ gì đều bị ánh sáng của trời đất bắt buộc lộ ra bằng hết.
Cô tức anh ách trong lòng, một chữ cũng không nói được. Chỉ hận bản thân lúc nhất thời lơ đễnh bị hắn tóm sống tại trận, vừa xấu hổ vừa giận bản thân không có ý chí, đúng là thể loại bùn nhão thì không thể trét tường mà.
Hắn lại cất lời châm chọc, mắt hiện lên ý cười không rõ là sảng khoái hay là vui vẻ “Gọi ông Trẻ đi chứ!”
“ Đúng ngươi chính là ông trẻ, là ông nội của ta đó. Nếu muốn thì tư nay ta sẽ gọi, hoàn thành tâm nguyện cho ngươi.” Cô giận quá nhất thời không nói bừa một câu. Sau đó liền hối hận, lập tức im lặng bước về phía trước, mắt cũng không nhìn vào hắn một lần nào nữa. Chỉ muốn nhanh chóng tránh ánh mắt giễu cợt kia.
“ Cảm kích mấy hôm nay đã cho ta ăn, thân thể hồi phục lại không ít sức lực. Đây là thay lời đa tạ!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2731028/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.