Hắn nhìn cô ngơ ngẩn cái gì cũng không biết, thì khoát tay chậm rãi ngồi xuống ghế với một thái độ ung dung ngang tàn.
“Thánh Dực Dũng Nghĩa (*) đội quân thiện chiến uy mãnh là chiến tuyến hàng đầu trong tất cả mọi cuộc chiến, đồng thời cũng là giáp thịt người chặn ở phía sau bảo vệ cho toàn quân lui binh nếu thua cuộc. Đội quân bí ẩn đến mức không một tư liệu nào được ghi chép lại, sở dĩ phải làm như vậy vì những dũng sĩ trong binh đoàn chính tử tù,tàn binh, tội binh, những kẻ phạm tội ác tày trời... nhưng có năng lực, có dũng khí, có hào quang của một kẻ đầu đội trời chân đạp đất. Nếu giết đi thì uổng phí nhân tài, nếu cho sống thì có tội với thiên hạ.”
Trương Duật giao nhiệm vụ cho Bảo Nghĩa Vương đào tạo họ trở thành tấm khiên anh dũng nhất, xuất chúng nhất. Nếu lao vào chiến trận có thể lấy một địch trăm, đương đầu với tất cả mọi nguy hiểm khó khăn, làm tiêu diệt sức chiến đấu lúc đầu của quân địch. Trở thành bước đệm cho quân đoàn phía sau tiến lên. Đấy chính là sứ mệnh của Thánh Dực Dũng Nghĩa.
Họ chỉ có duy nhất một con đường đó để đi, để tiếp tục được sống, sống để trả nợ cho non sông đất nước, đền cho tội nghiệt của mình.
“Không lẽ... anh Cả của ta bị...” Giọng cô nghẹn ngào, cổ họng đau nhức như muôn ngàn lưỡi dao đâm thẳng vào, sau mấy hơi thở thì ngẽn lại không phát ra thêm một chữ nào. Nếu cứ tiếp tục thì cô chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2731020/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.