Võ Đông Nhiên kinh ngạc nhìn một khung xương của một con trâu rừng còn dính máu đỏ tươi vẫn còn ở ngoài sân, da trâu và thịt đều đã được phân loại lọc sạch sẽ.
Cô định đưa tay sờ vào đống thịt lớn kia thì mới nhận thấy bàn tay mình đã được băng bó lại, khẽ co năm ngón tay lại cảm nhận một chút tình hình của vết thương, cô nhăn mặt vì đau nhức.
Cô quay lại hỏi hắn.
“ Nhiều thế, ăn không hết thì phải làm sao?”
“ Vùi trong băng tuyết.” Hắn trả lời rất ngắn gọn “ Lúc trước, ở biên giới chúng ta cũng dùng cách này. Mùa hạ thì để khối thịt vào trong một cái lu ngâm trong dòng nước suối. Có thể để được qua ngày hôm sau.”
Những kỹ năng sinh tồn này Trương Duật thông thạo hơn bất cứ ai, cô hoàn toàn tin tưởng nên nhất định sẽ làm theo.
Nhưng nhìn lại thì đống thịt kia vẫn là quá lớn, Võ Đông Nhiên mím môi phân vân không biết có nên nói hay, nhưng cuối cùng vẫn muốn thương lượng cùng hắn một chút
“ Dù sao cũng rất nhiều, có thể... có thể cho nhà phía xa kia một chút không? Họ cũng thiếu lương thực. Rất đáng thương.”
Trương Duật gật đầu đồng ý, hắn không phải kẻ chú ý đến chuyện tiểu tiết, nhưng trong lòng hắn có chút không thoải mái cho lắm.
Rõ ràng, khi hắn đến nhà của hai vợ chồng tên Tang đó, bọn họ còn đang ngồi ăn cơm, họ đã không muốn cho nàng mượn một chút lương thực, để mặc nàng đói rét rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2731003/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.