Trong căn nhà tranh nhỏ cũ nát, đã quá khuya một ánh nến nhỏ vẫn le lói chiếu sáng một góc nhà.
Có hai cái bóng in trên tường đất, một người đang xoay lưng, một người đang ngồi phía sau lặng lẽ không nói gì.
“ Ngồi yên, sẽ đau!”
- Không sao, nàng xem ta là cọp giấy sao?”
“ Đúng ngươi không phải là cọp giấy, ngươi là trâu, bò không biết nghe lời”
- Chẳng phải ta đang nghe lời đấy sao?”
“ Ta khâu lại vết thương, nếu không sẽ rất lâu lành. Kỹ thuật may vá của ta tốt lên rồi, yên tâm. Cắn vải đi, sẽ rất đau!”
- Ai dạy nàng khâu vết thương?
“ Ta tự học, lúc trước cũng từng khâu cho ngươi rồi. Cũng giống như may quần áo vậy! Nhưng đường khâu sẽ bắt chéo, có một ít thủ thuật nữa.”
- Nếu may không ra hồn, đừng có trách ta.
“ Còn nói giọng điệu đó nữa thì ta không làm, ngươi phải ngoan ngoãn một chút, ngồi yên chịu đựng, còn mọi chuyện để ta lo.”
Hắn nghe ra giọng điệu tức giận mang theo một chút vỗ vè an ủi của cô. Mắt có phần lơ đễnh nhìn vào hai cái bóng trên tường, môi khẽ nở nụ cười nhạt.
Lúc nãy hắn phải vội vàng rời khỏi suối, mặc kệ cơn đau là vì muốn trốn tránh. Trốn cái bản ngã xấu xa của chính mình.
Võ Đông Nhiên ngốc nghếch đến nỗi toàn thân ướt đẫm, lớp vải mỏng đã phản bội cô, bao nhiêu đường nét trên cơ thể thiếu nữ đều hiện ra trước mắt hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2728348/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.