Trái với dự đoán của Lê Chi Hoa, trong ngôi nhà nhỏ của hai người lại duy trì một bầu không khí nồng đậm ý thơ “tình trong như đã mặt ngoài còn e”.
Trương Duật nói: “Đông Đông, hai ta có thể... có thể sống như một gia đình bình thường không? Ta cũng lớn tuổi rồi. Cũng muốn có một mái ấm của riêng mình. Ta biết nàng là vì hoàn cảnh ép buộc mới chấp nhận thánh ý se duyên. Nhưng... chúng ta có thể thử, nếu sau nàng vẫn không thể quên đi quá khứ vẫn không chấp nhận ta, ta có thể thôi nàng (*)”
Hắn cảm thấy bản lĩnh của mình càng lúc càng lên như thủy triều dâng, không gì có thể ngăn được.
Hắn đã chờ quá lâu, thiếu nữ thanh thuần không tâm cơ như hắn, nàng hẳn đã không chịu nổi áp lực nên mới mở lời như vậy, nếu hắn còn chần chừ thì uổng phí chí khí nam nhi mười tám năm chinh chiến sa trường, còn không bằng một nữ nhân nhỏ bé.
Gió đông đã đến, thuận nước đẩy thuyền, đây chính là cơ hội của hắn.
Cũng là nhờ có ả nữ nhân không biết xấu hổ kia giúp hắn thắng một trận oanh liệt như vậy.
“ Ta không biết mình có thể quên được hay không, nhưng...” nàng bặm môi, ngẩng lên nhìn hắn do dự nửa ngày vẫn không nói tiếp được.
Cô nên buông xuôi theo tình cảm hay là giữ vững lý trí đây, lòng rối như tơ vò.
Lúc cản Trương Duật đi gặp chị Tang là chính cô đã quyết định rồi, nhưng vẫn không muốn thừa nhận.
Hắn nhìn thái độ do dự của cô, lòng rơi xuống một nốt trầm thật thấp, cảm xúc đang căng như một sợi dây đàn, có thể đứt bất cứ lúc nào
“ Ta không ép nàng, nàng cứ suy nghĩ đi, ta có thể đợi!” Khuôn mặt hắn lạnh dần, thất thần, hai tay buông thỏng từ từ quay mặt đi.
Hắn chỉ là đang làm một phép thử, hắn quay đi bước qua bậc thềm, bước một bước lại ghìm lại một bước, nội tâm gào thét nàng hãy gọi hắn quay lại, nếu nàng vẫn im lặng xem như hắn đã thất bại.
Gió thổi hiu hiu mang theo hơi lạnh vuốt lên da mặt cô, đánh thức tinh thần đang chậm chạp ủ ê của cô.
Võ Đông Nhiên vội bước về phía hắn, tóc bị phổi ngược ra phía sau lòa xòa mềm mại giống như giọng nói của cô lúc này
“Chúng ta có thể thử! Ta cho chàng cơ hội.”
Nội tâm tăm tối, bị bức đến mức không thở nổi như rơi xuống biển sâu của Trương Duật đã bị câu nói này của cô đánh bay đi, trái tim hắn đập rộn rã. Hắn quay ngược lại, bước nhanh về phía cô, mặc kệ rào cản thân phận, rào cản thù hận, hiện giờ giữa cô và hắn chỉ tồn tại những đóa hoa tình xinh đẹp vừa chớm nở.
Hắn bất ngờ nhấc bổng cô lên, hai tay ôm khoang lại để cô ngồi trên cánh tay vững chãi của hắn, cả thân người tựa sát vào hắn, hành động bất ngờ này khiến Võ Đông Nhiên luống cuống xấu hổ vì sợ ngã theo bản năng nên đưa hai tay ôm lấy cổ hắn. Hai người chỉ cách nhau một khoảng cách thật gần, có thể ngửi thấy mùi hương của đối phương len lỏi xung quanh cánh mũi của nhau.
Cô cúi xuống ngước nhìn hắn, ánh mắt ngập tràn nhu tình dịu êm như làn thanh thủy mùa thu “Duật, chàng chỉ mới biết ta. Nhưng ta đã dõi theo chàng từ rất rất lâu rồi.”
Hắn cười cong cong khóe mắt ngẩng cao đầu nhìn cô, để lộ cần cổ nam tính yết hầu khẽ trượt lên xuống. Hắn cố gắng điều chỉnh hơi thở chậm lại, ôn tồn nói
“Mặc kệ biết nhau một năm hay mười năm, nhưng tình cảm ta dành cho nàng tuyệt đối không ít hơn của nàng dành cho ta. Ta sẽ cố gắng để ta có thể vượt qua nàng.”
Võ Đông Nhiên ậm ờ gật đầu, trong cô lúc này còn lâng lâng không biết mình là đang tỉnh hay mơ, mọi chuyện diễn ra quá mức tưởng tượng của cô, khiến cô nhất thời không thể nghĩ nhiều thêm bất cứ điều gì.
Hắn nheo mắt, cười cười nói “Phu nhân, nàng có thể cho ta nằm chung giường đất được không? Ta đã ngủ dưới nền nhà bốn tháng, nàng không thấy đau lòng sao?”
Giọng hắn trầm hẳn xuống, mang theo một chút dục vọng, một chút tâm cơ, một chút tủi thân. Tâm tư của Võ Đông Nhiên cũng không một chút đề phòng mà chậm rãi gật đầu cam chịu nói, ánh mắt vô cùng thiện lương nhìn hắn
“Dù sao chàng cũng là người bệnh, từ nay chàng ngủ giường đất, ta ngủ dưới nền.”
Trương Duật bật cười có chút khổ sở, phu nhân bé nhỏ của hắn quá đơn thuần, hắn lại sành sỏi mang cái đầu của một con sói thế này, ở cạnh nhau có chút khập khiễng, hắn nhủ phải dạy nàng từ từ vậy.
Hắn nhớ năm hắn thi hành lệnh tru di tam tộc nhà nàng, thì Võ Đông Nhiên vẫn chưa đến tuổi cập kê, lúc đó nàng vẫn còn là một đứa bé có thể chuyện vợ chồng phòng the còn chưa được mẹ dạy dỗ.
“ Chúng ta đã là phu thê kết tóc phải ngủ chung, nàng không thể trốn ta mãi như vậy.”
Cô nghe xong đỏ mặt, cả thân thể nóng bừng bừng xấu hổ vô cùng, hắn là đang nói đến cái chuyện giống như buổi tối hôm đó ở nhà chị Tang.
Cô cũng dần dần hiểu chuyện rồi, không giống như trước kia cái gì cũng mờ mịt, nói chuyện với chị Tang mấy lần, nàng ấy bóng gió úp mở hỏi chuyện tư phòng cho nên cô cũng có chút ít hiểu biết.
Cô cựa quậy muốn xuống “Chàng còn yếu, đừng bế ta như thế, không tốt cho quá trình hồi phục”
Trong giọng nói của cô rất ngọt ngào pha chút nũng nịu, khiến hắn vừa nghe lòng dạ đã mềm nhũn ra, một chút cũng không muốn làm trái ý vợ yêu bé nhỏ của hắn, vội đi về phía giường thả cô xuống.
(*) Theo Bộ Luật Hồng Đức về hôn nhân lúc bấy giờ, chỉ có người chồng mới được thôi vợ vì bất cứ lý do gì. Còn ngược lại thì không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]