Chương trước
Chương sau
Võ Đông Nhiên tỉnh dậy thì mặt trời cũng đã lên cao hai cây sào, cô dụi mắt nhớ lại chuyện đêm hôm qua, lòng bỗng xao động, lâng lâng.

Thật sự, đêm qua đã không một chút tiền đồ, đã khóc trước mặt Trương Duật sao?

Cô cắn môi vỗ lên trán mình mấy cái liền cho thanh tỉnh, lúc này cô lại cảm thấy có chút không chân thực. Sẽ phải đối diện với Trương Duật như thế nào đây?

Nên cười với chàng, chào hỏi như một cặp vợ chồng mới cưới?

Hay là, vẫn như mọi hôm, lãnh đạm phong vân trưng ra bộ mặt vô tình vô tâm vô phế?

Cô bước ra sân sau, đến lu nước gần bếp để rửa mặt, cho một ít muối tre thảo dược pha vào nước rồi ngậm một hồi, hương thơm của bột quế ngập tràn khắp khoang miệng lan vào hai bên cánh mũi.

Cô khoan khoái hít một hơi tận hưởng một ngày bình yên đầu tiên trong suốt mấy năm lưu lạc bên ngoài.

“Nàng không ngủ thêm sao? Đêm qua thức khuya như vậy!” Tiếng nam nhân trầm thấp truyền đến bên tai.

Võ Đông Nhiên giật mình quay lại, vừa nhìn thấy hắn lồng ngực bỗng nhấp nhô đánh trống mấy hồi không ngưng lại được.

“Ta... ngươi... ngươi... có thể tránh xa một chút được không?” Cô loạn trí một hồi không biết phản ứng sao cho hợp lý nên quyết định phương án thứ hai lúc nãy vừa nghĩ trong đầu, vẫn tiếp tục như trước kia.

Mặt Trương Duật lạnh đi mấy phần, hắn di một bước tới, nheo mắt nhìn cô

“ Đông Đông nàng còn nhớ đêm qua đã nói gì không? Muốn nuốt lời sao?”

Võ Đông Nhiên mặt đỏ bừng, ngước lên thì thấy khuôn mặt cương nghị cùng đôi mắt phượng mày ngài rõ ràng sắc nét ấy đang hướng về phía mình, cô có cảm giác bị áp đảo vì khí thế quá bức người của hắn.

Bỗng thói quen cố hữu của cô lại tái phát, trong đầu lại hiện lên một loạt chữ viết trong cuốn sách “Nhân tướng bí truyền”, mà cha đã cho cô đọc năm mười tuổi.

Hình tướng của Trương Duật quá đỗi hoàn hảo, nam nhân sở hữu đôi mắt phượng mày ngài là những người có tài lãnh đạo, chỉ huy.

Đường công danh sự nghiệp của kẻ đó rất là rõ ràng, rộng mở nên sự thành công là điều dễ dàng đạt được, thường có sự cứng rắn, biết làm chủ được bản thân, sẳn sàng từ bỏ những người chống đối lại mình, thường bị đánh giá là những người lạnh lùng, tàn nhẫn. Nhưng đối với người mà hắn yêu thương thì lại rất ân cần, chu đáo.

“Võ Đông Nhiên!” Hắn gắt lên, chân lại bước lên hai bước gần sát với cô.

Lúc này cô mới hoàn hồn lại được, thói quen hay chìm sâu vào trang sách khiến cô hay bị bất động toàn phần này vẫn không thể bỏ được. Đấy là thần thức bên trong, cô cơ hồ không kiểm soát được nó.

“ A! Cái gì cơ?” Cô ấp úng



“ Nàng lại thơ thẩn nữa rồi! Trả lời ta... câu hỏi vừa rồi!”

“ Câu gì? À...Nhớ! Ta nhớ rồi! Chàng đừng có nhắc lại nữa được không?” Cô có phụng phịu, mặt đỏ ửng lên, rõ ràng cô hay bị xấu hổ mà hắn cứ tấn công dồn dập nhất thời cô không phản ứng kịp.

Hắn đưa tay xoa đầu cô “Nhớ là tốt! Từ nay, nàng chính là vợ của ta. Chúng ta đã là phu thê thuận tình thuận ý, không phải vì chiếu chỉ ép buộc. Nghe rõ không?” Hắn cố ý nhắc nhở lại từng câu từng chữ, hoàn toàn không muốn cô quên lấy điểm mấu chốt quan trọng này.

“ Rõ rồi! Chàng không cần nói lại tỉ mỉ như vậy. Ta đâu phải con nít.”

“ Nàng chính là con nít! Đối với ta là thế... chẳng phải nàng còn định phong cho ta chức vị ông nội sao?” Hắn cười, đuôi mắt cong cong khiến ánh nhìn thêm phần ấm áp.

Võ Đông Nhiên hơi ngẩn người ra, hắn là đang đùa giỡn với cô sao? Cũng có cốt cách của nam nhân biết trêu chọc người đấy chứ.

Hình tượng này khác xa so với hiểu biết trước kia của cô về vị tướng quân mang mặt nạ lạnh lẽo xa cách, chưa có một ai từng thấy hắn cười cả, hắn như một vì sao đơn độc ở tít trên bầu trời đêm thẳm thẳm, chỉ có thể lặng yên theo dõi ngắm nhìn từ xa.

Hóa ra cô là người dân Đại Việt đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ cười nói ôn nhu này của hắn!

“ Duật!” Cô khẽ gọi

“ Nói!”

Cô nghĩ thầm trong lòng, nếu cô thể hiện tâm tình quá sớm có khi nào hắn sẽ nghĩ cô là nữ nhân dễ dãi, buông thỏa không?

Bản năng của nữ nhân luôn mách bảo cô, đàn ông một giống vật có thể thích, có thể yêu nhưng không quá tin tưởng, giữ lại cho mình một chút đề phòng, cũng là một còn đường lùi nếu có biến cố xảy ra.

Nữ nhân như một bông hoa đẹp, mềm yếu nhưng nhất định phải có gai để đáp trả ong bướm phàm trần.

Cho nên cô không ngần ngại phân cao thấp với hắn một chút.

Cô lấy chân vẽ một đường ngang dưới đất, ngăn cách cô và hắn mỗi người khoảng cách một bước chân.

“ Chàng từ nay phải biết giới hạn của mình, không được ngả ngớn áp sát ta như vậy. Ta cũng có nguyên tắc của mình. Đối với ta chàng phải cách xa hai bước chân, còn đối với... đối với...” Cô lại ngừng lại ngẫm nghĩ không biết nên nói hay không.

“ Đối với ai nữa?” Hắn nhìn cô, ánh mắt lộ ra ý cười, có vẻ đang rất kiềm chế.

Cô ấp úng một hồi cuối cùng mạnh dạn nói “Là với chị Tang thì cách xa mười bước...”

Hắn lạnh mặt đi, hỏi gằn giọng “Hửm?”

Cô nén bi thương nhìn thái độ khác thường của hắn, ấp úng nói “ Nếu chàng muốn thì năm bước cũng được?”



“Cho nàng nhắc lại!” Hắn có vẻ mất kiên nhẫn

“Ba bước!” Có vẻ không ổn lắm.

“Hai bước!... một bước!...thôi tùy chàng đấy! Xem như ta chưa nói gì”

Cô cảm thấy thật mất mặt, chưa gì đã ra mặt ngăn cản người ta, chẳng khác nào cô đang khẳng định chủ quyền hay sao?

Nhưng tại sao hắn lại có vẻ không hài lòng thế này, có phải muốn gần hơn với chị Tang không, lòng cô bỗng chốc lạnh đi mấy phần.

Trương Duật bật cười, vẻ mặt lưu manh không thể nào diễn tả nổi.

Hắn dùng chân quơ mấy đường, nhanh chóng xóa đi vạch ngăn dưới nền đất, bước một bước dài áp sát, kéo cô lại gần, một cánh tay vừa vặn ôm hết vòng eo nhỏ của cô khóa chặt lại

“ Không có vạch ngăn nào ở đây cả, cách xa hai bước ư? Nàng nằm mơ đi. Cách xa một bước ta cũng không chịu.”

“ Ơ!” Võ Đông Nhiên cựa quậy không yên, không hiểu hắn định làm gì tiếp theo.

“ “Ơ” cái gì? Võ Đông Nhiên nàng làm vợ kiểu gì không có chí khí như vậy, ta chỉ mới nghiêm mày một cái, nàng đã tự ngã giá dâng chồng mình cho người khác rồi. Đúng là cái đồ không làm nên sự nghiệp!”

Hắn lạnh mặt nhìn cô, rồi lại véo đôi má non mềm của cô, lại ôn tồn nói

“Yên tâm, đối với ả nữ nhân vợ của lão Tang kia, ta tuyệt đối không tiếp xúc nữa. Ta hứa! Nàng đừng suy nghĩ quá nhiều chuyện hôm qua nữa.”

Ngưng lại một chút cả cơ mặt vừa như băng tuyết, bỗng chốc tan ra, nghĩ gì đó rồi bất ngờ hắn bật cười “Nhưng nàng biết ghen, ta cũng rất vui.”

Cô lại đỏ mặt nhưng miệng cũng rất cứng “ Ghen? Chàng đánh giá quá cao bản thân rồi! Chàng nghĩ xem ta có là loại người như thế nào?”

Trương Duật lúc này mới dùng ánh mắt thâm thúy tràn đầy sự thấu hiểu trải đời của một nam nhân trưởng thành nhìn cô, thiếu nữ trước mặt hắn vẫn còn cố chừa cho mình một đường lùi.

Cô còn chưa có sự tin tưởng vào mối lương duyên này, chính xác là cô còn chưa thể nào buông bỏ nỗi hận trong lòng.

Ngọn lửa thù hận, bài xích trong cô chỉ là tạm thời bị thứ tình cảm lạ lẫm dịu dàng như nước của hắn dập tắt trong nhất thời, chứ không thể nào hoàn toàn biến mất. Chỉ cần một mồi lửa nhử, một ngọn gió Đông thổi nhẹ vào là sẽ lại bùng lên.

Đến lúc đó, có thể nó sẽ cháy mạnh hơn gấp trăm gấp ngàn lần. Sự trả thù của cô sẽ không chỉ đơn giản là mạng của hắn, mà là một thứ khác khiến hắn khiếp sợ thậm chí cả đời không dứt được... hắn không dám nghĩ tiếp.

...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.