Có một cái bàn chính bên cạnh là trường kỷ, phía trong cái bàn là giường gỗ. Bên phải là một bộ áo giáp, một thanh gác thương, đao, và cung tên.
Phía bên trái là bàn hội nghị để họp việc quân, bên phải là một bàn địa đồ toàn cảnh vùng núi phía Bắc.
Tất cả đều bài trí rất thô sơ, đơn giản đủ phục vụ cho công việc.
Ngoài hai đào nữ đang đứng bên cạnh giường, thì Trương Duật đang cúi đầu làm cái gì đó, cậu không nhìn thấy rõ.
Nhanh như chớp, cậu liền rời đi, phía trong lều có tiếng của Mộc Chân phát ra
“ Bẩm tướng quân! Ngài có muốn dùng luôn không ạ? Nên ăn khi còn “nóng”!”
Trương Duật “ Để đó đi! ”
Mộc Châu xum xoe nịnh nọt “ Bẩm! Ngài còn gì phân phó không ạ!”
Trương Duật ngước nhìn hắn, ánh mắt trở nên thâm trầm xám xịt hàn khí tỏ ra
“ Còn!”
Có lính gác đi tuần phía trước, Bình Sa vội lui ra xa một chút, quyết định không nhìn nữa.
Cậu cố gắng đi thật nhanh để không cảm thấy chướng tai gai mắt. Rõ ràng trong lời nói của Mộc Chân có ẩn ý. “ Ăn khi còn nóng!” không biết là ăn đào hay là ăn cháo.
Thế mà, chưa kịp đi xa đã nghe có quân lính cấp báo đến chạy vào trong lều chính. Một đoàn người ngựa, kiệu đỏ từ từ tiến về phía này.
Cậu vội đứng nép vào một góc lặng lẽ nhìn.
Từ bên trong kiệu một nữ nhân xinh đẹp như hoa như ngọc bước xuống, bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721960/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.