Mỗi đêm, Mộc Chân đều bí mật cho cô vào lều chính để xem xét tình hình của Trương Duật.
Hắn là một người chỉ huy rất nghiêm túc thực điều lệnh trong quân doanh, đúng vào lúc mõ vang lên ba hồi là tự giác lên giường nằm ngay.
Võ Đông Nhiên thường đến vào giờ tý, khi thuốc đã ngấm thì người bệnh có xu hướng ngủ say.
Đến hiện tại cô chỉ bảo Mộc Chân ra mặt trực tiếp giúp đỡ Trương Duật ngâm nước thảo dược do chính hắn chuẩn bị, còn thuốc giải thì y bí mật đổi một viên hoàn đơn trong số thuốc của y sư Thanh Cao kê, nên mọi chuyện đến thời điểm này vẫn hoàn toàn bí mật.
Thỉnh thoảng Mộc Chân vẫn bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Trương Duật nhìn mình, hắn có vẻ hơi chột dạ, nhưng có Bình Sa đứng ở xa “điều binh khiển tướng” dạy hắn nói dối để có đối đáp trôi chảy nhất, nên hắn cũng yên tâm mấy phần.
Ở khu vực nấu thuốc của Quân Y,
Mặt trời lặn xuống núi ở đằng Tây, bóng tối bắt đầu ngự trị bao phủ toàn quân doanh, trong không gian lờ mờ le lói ánh sáng của bếp lửa cùng khói xám mù mịt bốc lên.
Võ Đông Nhiên cân thảo dược rồi bắt đầu nấu nước ngâm người cho Trương Duật.
Cô đang lui cui cúi người thổi lửa, thì bất ngờ nghe một âm thanh của một người vừa lạ vừa quen sau lưng, mọi thứ nổ tung trong đầu, bao nhiêu máu huyết chạy ngược khắp thân thể.
“ Mộc Chân!”
Võ Đông Nhiên sửng sốt nửa nhịp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721948/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.