Hắn có dự cảm mơ hồ về một người, nhưng đến cuối cùng lại không dám mở mắt, hắn là đang sợ cái gì, sợ thất vọng chăng?
Hắn vẫn duy trì tình huống này, vì hắn nghĩ mình quá suy diễn, quá ảo tưởng nên cứ mãi giả vờ không hay không biết, để an ủi trái tim của mình một lần.
Thậm chí hắn thầm còn nghĩ, hãy cứ tiếp tục như thế đi, tự mình lừa mình cũng là một thứ hạnh phúc.
Nhưng giờ đây, chiến sự cấp bách, hắn phải quay lại chiến trường, trước khi đi hắn cần mở tấm màn bí mật này ra.
Hắn không thể chờ đợi được nữa, nếu như lần này đi không thể trở về thì hắn sẽ ôm hận mà chết không nhắm mắt.
Trong đêm tối mông lung, ánh trăng trốn trong đám mây mù mãi không chịu chui ra, không khí mờ mờ ảo ảo. Có bóng của mấy tên lính canh đi qua đi lại ngoài kia, ánh sáng từ đuốc lửa bên ngoài lập lòe chiếu vào bên trong căn lều chính.
Võ Đông Nhiên nhẹ nhàng rút châm, đến khi cô định rời đi thì lại không nhịn được nghĩ đến chuyện ba ngày nữa hắn sẽ quay về chiến trường, lòng lại chua xót thương tâm không thể giấu.
Cô cả gan tiến đến, sờ nhẹ vào bờ môi khô nứt của hắn. Muốn làm cái gì đó, thực sự cô rất nhớ... nhớ hắn, nhớ sự ấm áp dịu dàng của hắn năm nào.
Nhưng đến thời khắc cuối cùng lại ngưng lại, tay khẽ rụt về, chân vội bước như chạy bỏ ra cửa.
Hắn đã không còn là Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721944/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.