Cô đã bịt khăn mặt quân y lại, chỉ chừa ra một đôi mắt hạnh to tròn nhìn y. Cô biết người này là ai, cũng biết y đã phát giác chuyện gì xảy ra. Nếu Trương Duật đã chấp thuận sự có mặt của y, thì cô cũng có thể tin tưởng y được.
“Ngài là Trịnh Chiêu?” Cô biết người này, là thuộc cấp vẫn theo sát Trương Duật mọi lúc mọi nơi, cũng xuất hiện ở lều quân y mấy lần.
Trịnh Chiêu bỗng tỏ thái độ khác hẳn ngày thường khi gặp nô dịch, hắn cung kính chắp tay hành lễ:
“Không dám! Ta là thuộc hạ của tướng quân, tiểu thư có gì sai bảo?”
Võ Đông Nhiên có hơi sợ hãi vì thân phận bỗng bị lộ bất ngờ như vậy, nhưng đối phương cũng không có ý bài xích, cô cũng buông bỏ cảnh giác đề phòng, chỉ muốn nói nhanh qua chuyện.
“Ngài gọi ta là Bình Sa, chúng ta địa vị khác biệt. Xin hãy đối xử với ta như những nô dịch khác. Ta có cái này muốn nhờ ngài đưa cho tướng quân.”
Trịnh Chiêu nghe cô nói vậy gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhưng vẫn biết thân phận mà thận trọng giơ hai tay nhận lấy.
“ Tiểu thư Bình Sa cứ phân phó, ta sẽ trao tận tay cho ngài!”
Võ Đông Nhiên thở dài vì tính cố chấp của người này, nhưng cũng nhanh chóng lấy từ túi cá nhân ra hai gói giấy và một lọ muối tre thảo dược tán nhuyễn.
“ Đây là thuốc giảm đau và thuốc giải, uống hàng ngày sau bữa ăn. Cái này ngài ấy đã từng dùng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721903/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.