Cô liếm môi, bỗng hồi hộp lạ thường, lồng ngực khẽ run lên hỏi
“Tướng quân, còn có gì sai bảo chăng?”
Hắn nghiêm giọng ra lệnh “Ngồi xuống!”
Cô hơi lúng túng vì thái độ khác thường này, không hiểu ý hắn nên ngồi ở đâu. Hắn bỗng đứng dậy đẩy cô xuống giường.
“ Ngài làm gì vậy?” Mặt cô bỗng chốc đỏ bừng cả lên.
Trương Duật từ trên cao nhìn xuống, híp mắt cười cười trêu chọc.
“Nàng nghĩ ta làm gì?”
“Không... không làm gì cả!” Cô bị hỏi ngược lại trở nên lúng túng, theo thói quen lại vân vê vạt áo.
“Nàng nghĩ đi đâu thế!"
"Đợi ta một chút!”
Hắn ra ngoài một lúc sau đi vào mang theo một chậu gỗ. Hắn ngồi cạnh giường, nhún một cái khăn sạch vào chậu nước, rồi bất ngờ đưa khăn về phía mặt cô.
Khoảng khắc đó, cô tuy hơi bất ngờ nhưng lại phản xạ rất nhanh nghiêng người né tránh. Hắn cũng nhanh không kém, một tay cố định sau gáy cô, một tay nhẹ nhàng lau lau xoa xoa từ vầng tráng xuống hai má rồi hạ dần xuống chiếc cằm nhỏ.
“Làm gì thế!”
“Ấy! Ngài đừng làm vậy, buông ta ra. Ta còn không muốn người khác biết đâu.”
Cô nắm tay hắn lại, kiên quyết giữ đến cùng không để hắn làm loạn thêm.
Trương Duật lúc này mới ngưng lại, hầu kết khẽ động, ánh mắt hiện lên một tia thâm trầm khác lạ rơi vào khuôn mặt vì hoảng hốt mà tái xanh của cô.
“Nàng thế này... ta cảm thấy tội lỗi! Đông Đông, nàng tha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721880/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.