Ánh sáng của ngọn đèn dầu vàng vọt, cùng làn khói mờ nhạt lẩn quất len lỏi khắp nơi, hắn có thể nhìn rõ mọi đường nét trên mặt cô, làn tóc ẩm ướt chưa khô khiến hắn thấy cô thật sa đọa quyến rũ, gợi lên một chút tục tằng hoang dại của nữ nhân khi ở trên giường.
Nhưng thị giác vẫn không là gì so với thứ xúc giác trực tiếp cắn mút đối phương, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, thấm đẫm nỗi nhớ nhung dằn vặt đau đớn suốt năm năm qua.
Vượt qua bao khổ ải, cuối cùng người cũng đã về bên hắn, cùng hắn triền miên ân ái, đó mới chính là một sự ban ơn tối cao của ông trời dành cho hắn.
Cảm giác móng tay cô cào cấu ở sau lưng, như một con mèo nhỏ đang giơ nanh múa vuốt để uy hiếp một vị chúa sơn lâm, hắn mới ý thức đến việc phải dời môi cô ra.
Thời khắc ấy được giải thoát, cô mới hoàn hồn hít lấy hít để như vừa bị nhún nước, triệt để hút cạn không khí xung quanh.
Bờ môi ẩm ướt di chuyển đến vành tai còn trắng hơn cả da mặt của cô, mềm mềm xinh xắn, hắn khẽ cắn một cái. Môi hắn nóng ẩm lan truyền nhiệt độ sang vành tai, sau đó lan dần khắp cơ thể cô, khiến trong cô bỗng dâng lên thứ xúc cảm nguyên thủy kia. Cô kín đáo khép hai chân mình lại.
Hắn thì thầm vào tai cô, âm thanh đặc quánh mùi của dục vọng, khàn khàn ma mị như lời tuyên án tử của diêm vương.
“Ta muốn nàng!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721862/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.