Cô đang ở trên tường cao trên năm thước, đầu óc bỗng cảm thấy choáng váng mơ hồ, nỗi sợ cố hữu lại tái phát. Cô như con nai con khi thoát khỏi vòng bảo hộ của mẹ, không thể diễn tiếp dáng vẻ thờ ơ với hắn nữa, cô chỉ nhìn chăm chăm vào người dưới tường thành để lấy một điểm tựa vững tâm.
Trương Duật ở dưới hắn ngẩn lên cười với cô, trong đêm trăng sáng có chút gió thổi nhè nhẹ, tà áo tung bay càng nổi bật lên dáng vẻ mềm mại, yểu điệu của nữ nhân. Hắn nhỏ giọng khích lệ cô:
“Nào, nhảy xuống! Có ta đây!”
Hắn giơ hai cánh tay ra, sẵn sàng ôm lấy cô.
“Nhất định phải đỡ được ta đấy!” Đây là một lời cảnh cáo xen lẫn một sự nũng nịu, đáng yêu. “Chàng làm ngã ta thì Đông Đông sẽ không tha cho chàng!”
Hắn buồn cười vì dáng vẻ nhúc nhát, mềm nhũn như quả hồng chín của cô, trong trái tim như có một lớp mật phủ lên, làm hắn vừa muốn yêu vừa muốn nuông chiều nhiều cô hơn nữa.
“Nhất định!”
Võ Đông Nhiên nhắm mắt nhảy xuống, mặc kệ có chính xác vòng tay của hắn hay không.
Chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi, cô có cảm giác như cả thân thể mất trọng lượng, trái tim trong lồng ngực bay ra ngoài. Nhưng rất nhanh sau đó, bên tai cảm nhận lồng ngực phập phồng đập rộn rã của hắn, cô mới thờ phào một hơi.
Hắn bắt được cô rồi!
Trương Duật ngã ra bãi cỏ để cho cô nằm đè lên trên người mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721492/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.