Cả nhóm người ngẩn ngơ, mặt đần độn ra vì lời trách mắng của hắn. Mọi người cũng chưa biết thân phận thật sự của hắn là gì, nhưng không hiểu sao lại tự sinh ra một thứ cảm giác đề phòng, vâng lệnh theo bản năng. Tất cả đều ngồi bất động, đến một cử động nhỏ cũng không dám làm, nhưng ánh mắt đều dồn trên người người thiếu nữ trẻ tuổi đang ngồi bình thản kê gối ghi ghi chép chép thứ gì đó.
“Không cần biết các ngươi có nguyện ý hay không, nàng ấy vẫn sẽ ngồi chỗ này. Hôm nay kẻ nào dám nói thêm một lời xúc phạm phu nhân của ta, thì bước ra đây.”
Xung quanh im lặng phăng phắc, có lẽ thanh kiếm hắn mang theo bên mình cũng phần nào dọa đám người này một trận, không những thế ánh mắt quá ác liệt quét một lượt tất cả các gương mặt ở nơi này không chút kiêng dè, làm họ tự giác cụp mắt xuống.
Võ Đông Nhiên ngẩn lên nhìn hắn một lần nữa, vừa rồi chứng kiến một màn uy hiếp của Trương Duật với đám dân đen, thì cô lại nảy sinh ra một cảm giác vừa lo lắng vừa có chút thỏa mãn.
Sau bao nhiêu năm sống trên đời, cô nhận ra một điều, tuy cha mẹ, ông bà yêu thương cô, nhưng họ dạy cô lễ giáo, cách sống, đưa cô vào khuôn khổ để cô hợp với đạo trời đạo người, có thể bình yên mà sống qua ngày với thứ quan niệm khắt nghiệt của cuộc đời. Nhưng Trương Duật lại khác, vẫn chỉ có hắn mới chống lại lễ giáo của thời đại, vượt thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721456/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.