Thời khắc ấy, chân tay của cô dường như đã không còn nghe theo lời của chủ nhân nữa. Nỗi sợ hãi bị lộ thân phận kinh hãi hơn cả lúc cô bị quân lính Đông A truy sát cô trong vụ thảm án năm đó.
Lúc Võ Đông Nhiên bị treo trên trụ gỗ dành cho tội phạm tử hình thì trời băt đầu nổi gió, trời đất vào những tháng giao mùa hè thu thường hay có những cơn mưa bất chợt, mấy hôm nay thỉnh thoảng vẫn có những trận mưa đêm như vậy.
Xung quanh pháp trường, đuốc đốt sáng rực cả một góc trời, quân lính canh giữ dày đặc với ánh mắt tò mò và dè chừng tuyệt đối, dường như họ xem cô là tội phạm vô cùng nghiêm trọng.
Có lẽ cô bị lộ rồi!
Hay là ... sáng nay? ánh mắt của Chiêu Sinh Vương đã sớm nhìn thấy cô, nghi ngờ cô, nên muốn viện một lý do để diệt khẩu. Hà tất phải làm như vậy? Cô nào có muốn vào lều quân vụ nghe được thông tin cơ mật đó, tại sao lại đối xử với cô như vậy?
Cô nhìn trên bầu trời đêm đen đặc với những đám mây nặng nề đang phủ trên đầu mình như một lưỡi dao sẵn sàng chém xuống bất cứ lúc nào mà dâng lên cảm giác buồn nôn cùng cực. Mỗi khi cô lo lắng hay sợ hãi quá độ là dạ dày lại đau đớn, quặn thắt như vậy.
“Bạch Vân!” Cô nghe có tiếng Bạch Vân đâu đó ở xa xa, dường như nó luôn quanh quẩn ở bên kho thuốc thì phải.
Nó có trí thông mình của con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721450/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.