Khóe miệng Võ Đông Nhiên tuôn đầy máu tươi, vì bị sặc mùi máu tanh nên cô ho ra mấy lượt rồi cố gắng hít thở để kìm chế sự bê bối của bản thân lúc này.
Ánh mắt vô hồn nhìn lướt nhanh qua kẻ nô tỳ vừa đánh mình, cô chỉ xem ả là con chó nghe lời chủ mà hành sự mà thôi.
Môi cô bỗng nở nụ cười thâm sâu nhìn xoáy vào Trầm Hương.
“ Trầm Hương! Hà tất phải như vậy?”
Trầm Hương ngẩn người “Ngươi nói gì?”
Võ Đông Nhiên “Hà tất phải biến mình thành một người như vậy? Trương Duật chàng ấy vẫn luôn nói với ta, chị là người con gái tốt. Là người tốt nhất mà chàng từng gặp trên đời này! Chàng ấy trân quý chị, nâng niu chị, dùng cả đời để bảo hộ cho chị. Trong mắt chàng, chị chính là viên ngọc thuần khiết nhất, trong sáng nhất!”
Cổ họng cô nghẹn cứng đau nhức, có lẽ chỉ cần nói thêm một câu nữa thôi có lẽ sẽ không nhịn được mà rơi lệ.
Cô hít thở điều chỉnh lại hơi thở, môi run run, ánh mắt chua xót nhìn Trầm Hương
“Chàng ấy rất ngốc! Chàng có thể điều binh khiển tướng, đánh bại vạn quân, nhưng lại dễ dàng bị chị qua mặt bao nhiêu năm như vậy. Người tin chị, thương chị, chị lại không trân trọng. Nhưng ta không bao giờ dám vạch trần lòng tôn thờ của chàng dành cho chị. Chị biết tại sao không?’
Trầm Hương mắt đỏ hoe, nhưng không có lấy một cái chớp mắt, lặng người lắng nghe.
“Trương Duật là đứa trẻ mồ côi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721446/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.