Buổi đêm của ngày hôm đó, sau khi bị áp giải từ khu quân vụ trở về lều quân y, Võ Đông Nhiên được y sư Thanh Cao chữa trị vết thương, trong sự giám sát của hai thuộc hạ của Chiêu Minh Vương.
Y sư Thanh Cao thở dài, ánh mắt ông hiện lên một cái nhìn thương xót, lẫn một chút ý tứ phức tạp, vừa thoa thuốc chốc chốc ông lại thở dài.
“Lẽ ra, ta không nên sai con đi hầu trà, từ lúc phu nhân Trầm Hương chỉ thị đích thân con đi, ta đã có sự nghi hoặc trong lòng. Từ khi nào phu nhân lại can thiệp vào chuyện của quân doanh như vậy, nhưng chút phân phó này mà ta không tuân theo, thì quá là không nể mặt Trương Duật tướng quân!”
Võ Đông Nhiên hiểu nỗi áy náy và tự trách mình của Y sư đại nhân, chuyện gì đến cũng đã đến rồi, qua cũng đã qua, từ lâu cô đã học cách chấp nhận sự thật và vượt qua nghịch cảnh.
“Con không dám oán trách ngài thưa quan đại nhân! Cũng vì con mà ngài bị Vương Công trách phạt, là con liên lụy người.”
“Thật ra, ta đã biết con là nữ từ rất lâu, lúc ở Kỳ Cấp ta đã nghi ngờ rồi. Nên mới cố ý cho con ngủ ở kho thuốc, cũng có chút thiên vị con hơn Mộc Chân. Nhưng giấy không gói được lửa, cuối cùng lại bị lộ vào thời điểm nhạy cảm này.”
Võ Đông Nhiên cắn răng chịu đựng cơn đau, khuôn miệng méo mó khó nhọc cất lời:
“Cái đó... chỉ là sự trùng hợp thôi đại nhân ạ! Là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721441/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.