Chương trước
Chương sau
Võ Đông Nhiên chưa kịp hoàn hồn, thì bỗng cảm thấy có thứ chất lỏng chảy xuống cổ mình.

Máu!

Nhật Từ bị thương rồi! một mũi tên cắm vào vai hắn, có máu đen chảy ra.

“Tên có độc!” Võ Đông Nhiên rít lên khe khẽ, cô đang rất lo lắng cho hắn.

Mồ hôi tí tách chảy xuống, mang theo từng khắc thời gian trôi qua.

Nhật Từ cắn răng nhịn đau nói, ôm vai nói:

“Đừng lo cho ta! Nhanh lên!”

Võ Đông Nhiên nhào đến lôi tất cả bản đồ được vẽ trên giấy Tuyên Thành màu vàng sáng, nét vẽ sắc bén rõ ràng, có lẽ mới được phục dựng trong thời gian gần đây.

Ý định xâm chiếm Đại Việt lần 3 của Nguyên Mông là quá rõ ràng, không còn là suy đoán nữa.

Võ Đông Nhiên dường như đang ở một thế giới khác hẳn biệt lập với thừ tại, toàn sự chú ý đổ vào sấp bản đồ giấy kia.

Cô liên tục lướt qua từng trang, bằng bằng tốc độ cực nhanh, dường như chỉ trong một cái chớp mắt, một lượt hít thở của con người là đã hoàn thành xong một bản sơ đồ.

Nhật Từ mở lớn mắt, hắn kinh ngạc đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Thậm chí trong một khoảnh khắc, hắn còn có suy nghĩ điên rồ: Võ Đông Nhiên là ma quỷ hiện hình.

Người thường không thể có năng lực kỳ dị như vậy, ít nhất đến thời điểm này hắn chưa từng thấy một ai làm được việc như vậy.



Hoặc Võ Đông Nhiên... không thể hoàn thành nhiệm vụ lần này được!

Cô chỉ là ba hoa chích chòe để tìm cơ hội thoát tội, tìm cách trốn về Đại Nguyên mà thôi.

Tất nhiên, hắn không mong tình huống này xảy ra, hắn và đồng đội mạo hiểm vào hang hùm miệng cọp, liều mạng cho lần nhiệm vụ lần này thì không mong muốn đổi lấy kết quả như vậy.

Có âm thanh mật hiệu từ bên ngoài là 3 tiếng gõ vang lên, thời gian đã hết.

Nghĩa là quân lính canh phòng đang quay trở lại, mồ hôi từ trán của Nhật Từ túa ra rơi xuống, không khí ngập tràn mùi vị của cái chết đang đến gần trong gang tất.

Muộn rồi! Nhật Từ liền nghĩ ngay đến một kết quả...

Chưa kịp ra khỏi mật đạo thì đã vong mạng, mắt hắn hiện ra một tia thất vọng sau đó là tuyệt vọng.

Hắn ngước nhìn Võ Đông Nhiên thì phát hiện cô đã rời khỏi vị trí tủ quân vụ, đang đứng trước hai mô hình bằng gỗ nho nhỏ, bất động. Hai tay ôm đầu, mắt nhắm nghiền dáng vẻ đau đớn.

Cô đang rơi vào trạng thái bị đông cứng vì bức ép giới hạn của bản thân, nhất thời trong đầu truyền đến một cơn đau.

Trước mắt cô là mô hình chế tạo súng thần công và máy bắn đá cải tiến. Thứ quân Nguyên liều chết phá hủy trước khi tháo chạy về Đại Nguyên chính là vũ khí có sức công phá lớn, bọn chúng quyết không để Đại Việt có được vật mẫu.

Cho nên, cô không thể bỏ qua cơ hội nắm được kỹ thuật quân sự thần kỳ này được.

Mặc dù, đầu cô đã đau nhức đến mức khiến mồ hôi tuông ra ướt đẫm cả lưng áo.

Hắn tiến đến kéo tay Võ Đông Nhiên rời đi, giọng nói khuẩn cấp ẩn nhẫn:

“Đi! Chúng ta hộ tống ngươi về nước.” Chính là dùng mười tính mạng tình báo quân bọn hắn, mở một con đường máu để Võ Đông Nhiên sống sót, vì Đại Việt, vì nhân dân... hắn biết đã đến lúc phải đánh đổi và hy sinh.



Chống lại sự truy kích của một đội quân hùng mạnh thành Khâm Châu, căn bản chính là lấy kiến đấu với voi, cái chết là điều không thể tránh khỏi.

Bên ngoài vang lên tiếng chém giết kịch liệt, đã có người ngã xuống.

Nhưng Võ Đông Nhiên vẫn bất động hồi lâu không có ý định rời đi, đây chính là trạng thái “chết đứng” mà dân gian vẫn hay nói hay sao, khi cơ thể gặp chấn động, công kích vượt quá giới hạn khiến thần thí không còn tỉnh táo, thậm chí là quên cả thở.

“Bình Sa! Phe ta không chống cự lại lâu đâu. Đi thôi!”

Hắn ôm vết thương đẫm máu, thái độ từ nôn nóng chuyển sang tức giận.

Nhật Từ xông đến tát cô một cái thật mạnh. Võ Đông Nhiên hoàn hồn trở lại, cô khôi phục hô hấp bình thường. Lúc này cô mới ý thức được, mình lại rơi vào trạng thái “thần thức ngủ đông” vẫn hay gặp phải khi quá tập trung.

Khi cô và Nhật Từ chạy ra đến cửa, thì dưới nền đất có rất nhiều xác chết của quân lính canh phòng, rất may mắn, chín người bên ngoài không có ai hy sinh, nhưng hầu như ai cũng bị thương.

Chắc chắn là bọn họ đã kinh động đến Cấm vệ quân thành Khâm Châu. Không thể ở lại nơi này thêm chút nào nữa!

Võ Đông Nhiên còn chưa kịp chuẩn bị, đã bị Nhật Từ đẩy xuống hồ bằng một động tác cực nhanh và nhẹ, mục đích tránh để lại dấu vết nước văng.

Đoàn người 11 người lặn sâu xuống dưới hồ, sau đó bơi đến thủy đạo thông ra sông lớn.

(*) Thủy binh đánh bộ của Đại Việt rất mạnh, trong đó Yết Kiêu chính là tướng thủy quân của nhà Trần, nổi tiếng lưu truyền đến tận ngày nay.

Nên tình tiết lặn dưới dòng sông một khoảng thời gian dài, không phải là buff quá đáng cho quân đội nhà Trần nha các bạn.

Theo dã sử để lại, Năm 1288 kết thúc cuộc chiến tranh lần 3, Yết Kiêu lặn dưới biển làm đắm thuyền ám sát tướng Ô Mã Nhi, nhưng thông tin này hoàn toàn bị yếm nhẹm vì đây là hành động chống đối trực tiếp Thiên Triều, nên truyền thuyết để lại An Nam quốc biện hộ cho cái chết của Ô Mã Nhi là vì ông quá mập nên thuyền bị chìm để qua chuyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.