Lữ Phượng Tiên lại đạp vào bụng hẳn: “Mau đi, bớt nhiều lời”.
Đã là lúc nào rồi, không biết ý tứ gì cả. Rốt cuộc mày có phải là con trai tao không.
Lữ Phong cũng biết tình thế ép buộc, mặc dù không cam tâm, nhưng chỉ đành quỳ xuống, xin lỗi Lưu Phong: “Xin lỗi, tôi sai rồi”.
“Đúng đúng đúng, cậu Lưu, chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn, làm cậu Lưu tức giận. Ngày mai, không, tối nay, cậu xem nếu có thời gian thì tôi sẽ làm chủ mời cậu, coi như bồi thường”, Lữ Phượng Tiên tươi cười.
“Ông là cái thá gì!", Lưu Phong vốn đến đây để dạy dỗ Lữ Phong, thấy bộ dạng Lữ Phượng Tiên như vậy cũng không tiện ra tay nữa, liếc nhìn Lữ Phong rồi nói với Lữ Phượng Tiên: “Không phải hắn muốn lấy một chân của tôi sao? Ông tự tay đánh gãy một chân của hắn đi”.
“Cậu Lưu, oan gia nên giải không nên kết, bao nhiêu tiền, cậu ra giá”, thái độ của Lữ Phượng Tiên rất nhún nhường.
“Tôi ra giá
Lưu Phong nói một cách sâu xa: “Mười tỷ”.
Khóe miệng Lữ Phượng Tiên giật giật, trong lòng thầm chửi.
Tao mà có mười tỷ thì còn ở đây kiếm sống sao? Đã quên mất mình họ gì lâu rồi.
“Cậu Lưu, cậu đúng là hay nói đùa”, Lữ Phượng Tiên lúng túng cười cười.
“Ai đùa với ông”, Lưu Phong lạnh lùng chỉ vào Lữ Phong: “Đánh gãy một chân hẳn, sau đó bắt hắn đi gặp Diệp Phùng. Xuân ở đồn cảnh sát tự thú”.
“Nếu ngày mai còn chưa đi, lần sau tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-dao-hoa/3393057/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.