Hai người lại nói chuyện thêm vài câu.
Diệp Phùng Xuân rửa chén xong, lật đật chạy đến trước mặt Tô Đát Kỷ: “Đát Kỷ, rửa chén xong rồi, em có cần đi kiểm
tra xem không?”.
“À”, Tô Đát Kỷ phản ứng lạnh nhạt, khiến Diệp Phùng Xuân có cảm giác buồn bực mà không làm gì được.
Anh ta hậm hực gãi đầu, chỉ đành nói: “À, anh Phong, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?”.
“Được”, Lưu Phong đứng dậy, chào Tô Đát Kỷ một tiếng rồi lái chiếc xe Maserati bị tông hư đến thẳng cửa hàng 4S.
Không còn cách nào khác, tối hôm qua vì sốt ruột muốn cứu Tô Đát Kỷ, anh đâm ngang đâm dọc suốt đoạn đường, còn đâm bay mấy người ở cửa hàng sửa chữa ô tô, phần đầu xe đã biến dạng.
“Anh Phong, tôi ngốc lắm phải không?”, vừa lên xe, Diệp Phùng Xuân đã buồn bã hỏi.
Lưu Phong giả vờ hồ đồ: “Sao thế, vì sao lại nói vậy?”.
“Sao tôi cảm thấy chị của anh Phong không có ý gì với tôi?”.
Diệp Phùng Xuân rất mong được biết: “Tôi thấy anh Phong tán gái dễ là thế, còn tôi sao lại ngu ngốc quá?”.
“Đừng nói mình như vậy”.
Diệp Phùng Xuân dường như được khích lệ: “Anh Phong, ý anh là tôi không ngu ngốc?”.
Lưu Phong lắc đầu: “Không, anh hiểu sai rồi, đối với anh mà nói, dùng ngu ngốc để hình dung anh thì quá sỉ nhục từ này”.
Diệp Phùng Xuân đang mong chờ lập tức trở nên tiu nghỉu: “Chẳng trách mẹ tôi nói dù có ném tôi và một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-dao-hoa/3393030/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.