Diệp Phùng Xuân rửa chén xong, lật đật chạy đến trước mặt Tô Đát Kỷ: “Đát Kỷ, rửa chén xong rồi, em có cần đi kiểm
tra xem không?”.
“À”, Tô Đát Kỷ phản ứng lạnh nhạt, khiến Diệp Phùng Xuân có cảm giác buồn bực mà không làm gì được.
Anh ta hậm hực gãi đầu, chỉ đành nói: “À, anh Phong, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?”.
“Được”, Lưu Phong đứng dậy, chào Tô Đát Kỷ một tiếng rồi lái chiếc xe Maserati bị tông hư đến thẳng cửa hàng 4S.
Không còn cách nào khác, tối hôm qua vì sốt ruột muốn cứu Tô Đát Kỷ, anh đâm ngang đâm dọc suốt đoạn đường, còn đâm bay mấy người ở cửa hàng sửa chữa ô tô, phần đầu xe đã biến dạng.
“Anh Phong, tôi ngốc lắm phải không?”, vừa lên xe, Diệp Phùng Xuân đã buồn bã hỏi.
Lưu Phong giả vờ hồ đồ: “Sao thế, vì sao lại nói vậy?”.
“Sao tôi cảm thấy chị của anh Phong không có ý gì với tôi?”.
Diệp Phùng Xuân rất mong được biết: “Tôi thấy anh Phong tán gái dễ là thế, còn tôi sao lại ngu ngốc quá?”.
“Đừng nói mình như vậy”.
Diệp Phùng Xuân dường như được khích lệ: “Anh Phong, ý anh là tôi không ngu ngốc?”.
Lưu Phong lắc đầu: “Không, anh hiểu sai rồi, đối với anh mà nói, dùng ngu ngốc để hình dung anh thì quá sỉ nhục từ này”.
Diệp Phùng Xuân đang mong chờ lập tức trở nên tiu nghỉu: “Chẳng trách mẹ tôi nói dù có ném tôi và một người phụ nữ lên giường, tôi cũng không tìm được đúng chỗ. Xem ra về phương diện tình cảm, đúng là tôi rất ngu ngốc”.
“Ha, cô Diệp đúng là nhân tài!”, Lưu Phong ngạc nhiên thốt lên, sau đó cười sâu xa: “Nhưng tôi có thể dạy cho anh, thế nào, anh có muốn học không?”.
Diệp Phùng Xuân ra sức gật đầu: “Muốn”.
“Được, anh giúp tôi làm một chuyện”.
“Anh cứ nói”.
“Giúp tôi tìm một người”, Lưu Phong nghĩ ngợi rồi nói: “Người đó tên là Trương Tiểu Hoa, lúc trước là hàng xóm ở cạnh nhà tôi. Người đó còn một người con gái tên là Lâm Ấu Nương, anh tìm giúp tôi xem bây giờ họ đang ở đâu”.
Năm xưa bố mẹ đột nhiên mất tích, Lưu Phong không có chút manh mối nào, chỉ có thể tìm hàng xóm trước kia hỏi xem có manh mối gì không.
Diệp Phùng Xuân đồng ý ngay: “Được, cứ để tôi lo. Nhưng tôi có chuyện muốn hỏi anh”.
“Chuyện gì?”.
“Cái chết của Triệu Ngôn có liên quan gì đến anh không?”, Diệp Phùng Xuân hỏi xong câu này thì nhìn chằm chằm Lưu Phong, sợ Lưu Phong trả lời có.
“Có”, kết quả Lưu Phong không hề giấu giếm. Diệp Phùng Xuân sững sờ: “Thật sự là do anh giết?”.
Theo anh ta nghĩ, cho dù Lưu Phong là hung thủ cũng sẽ không trắng trợn như vậy: “Anh, anh...”.
“Tôi thừa nhận thì đã sao?”, Lưu Phong cười khinh thường: “Có chứng cứ gì chứng minh là tôi giết không?”.
“Ha ha, đừng nói là chứng cứ, cả dấu vết tôi từng xuất hiện cũng không có. Cảnh sát Diệp, chẳng lẽ anh muốn bắt tôi?”.
Diệp Phùng Xuân ngạc nhiên. Anh ta không ngờ Lưu Phong lại ngông cuồng như vậy.
Nhưng nhớ tới báo cáo khám nghiệm tử thi của Triệu Ngôn, Diệp Phùng Xuân thở dài, vẻ mặt nghiêm trọng: “Anh Phong, nhà họ Triệu chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu”.
“Mặc dù tôi biết nhà họ Triệu đã làm rất nhiều chuyện trái pháp luật trái đạo đức, nhưng những năm qua bọn họ vẫn tiêu dao ngoài vòng pháp luật”.
“Haizz, bây giờ lại xảy ra vụ án một người phụ nữ mất tích, làm chúng tôi sứt đầu mẻ trán...”.
Nhắc tới vụ án, Diệp Phùng Xuân buồn bực vò đầu: “Tên đàn ông giả kia cũng đã cung cấp một vài manh mối, nhưng muốn tìm được kẻ đứng sau thì e là không dễ”.
“Hắn cũng nói nghi phạm có thể đang ở một quán bar tên là Dã Tường Vi, lúc trước hắn quen biết nghi phạm ở quán bar đó”.
Nói đến đây, Diệp Phùng Xuân nhìn chằm chằm Lưu Phong: “Anh Phong, anh giỏi như vậy, hay là khi nào anh đi cùng tôi đến quán bar một chuyến?”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]