“Cậu..., Diệp Đan Quỳnh có vẻ mặt khó coi: “Tô Đát Kỷ, cậu nói ai ăn đu đủ?”.
“Mình nói ai người đó tự khắc biết”. Tô Đát Kỷ bĩu môi, kéo Lưu Phong lại: “Đúng rồi, dù sao em cũng có tiền rồi, tiếp theo chị sẽ giới thiệu cho em cô gái tốt hơn, đảm bảo ngực lớn, sau này để con em có lộc ăn”.
“Chúng ta không kết hôn với người đó nữa, nếu không, sau này cháu chị chắc chắn sẽ đói”.
Diệp Phùng Xuân muốn đuổi theo Lưu Phong, nhưng lại phát hiện đã không còn thấy bóng dáng Lưu Phong.
Anh ta vội vàng chạy về trung tâm môi giới hôn nhân: “Tô Đát Kỷ, em trai em...”.
Nói được một nửa, Diệp Phùng Xuân lại thấy Tô Đát Kỷ và Diệp Đan Quỳnh lại châu đầu vào nhau, đang thì thầm nói chuyện, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười giòn giã.
Trời ạ.
Tình huống gì đây?
Không phải vừa rồi hai người còn cãi vã không can được hay sao?
Sao mới một lúc đã hòa rồi? “Anh, có chuyện gì à?”.
Diệp Đan Quỳnh ngẩng đầu, giống như những chuyện không vui trước kia chưa từng xảy ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]