Chương trước
Chương sau
Lưu Phong trở về trung tâm môi giới hôn nhân, thấy cửa khép hờ liền gọi chị một tiếng, nhưng không có ai trả lời.

Bước vào trong trung tâm liền nghe thấy tiếng nước chảy róc rách vang lên ở tầng hai.

“He he, hóa ra là đang tắm”. Lưu Phong cười khẽ, nhón chân đi tới cửa phòng tắm. Bên trong là một bóng dáng yêu kiều.

Không khỏi khiến Lưu Phong nhớ đến cảnh tượng tắm cùng Tô Đát Kỷ lúc còn nhỏ.

Nhớ lại lúc đó nhìn phần ngực hơi nhô lên của Tô Đát Kỷ, Lưu Phong còn tỏ vẻ đau lòng: “Chị, chỗ này của chị bị muỗi căn sưng lên rồi, có đau không?”.

“Đồ ngốc, đây không phải là muỗi cản”, Tô Đát Kỷ gõ một cái vào đầu Lưu Phong.

Lưu Phong xoa đầu, tỏ vẻ tò mò hơn: “Không phải là muỗi căn? Vậy... vậy thì bị cái gì cắn?”.

“Không bị cái gì cắn cả”.

“Hả?”, Lưu Phong cảm thấy khó hiểu: “Lễ nào chị không cẩn thận va vào đâu sưng lên? Ôi, em đau lòng quá, nào, để em thổi cho”.

“Đồ ngốc, tắm nhanh lên, nói nhiều thế nhỉ?”, Tô Đát Kỷ chặn khuôn mặt Lưu Phong đang sấn tới, đẩy anh lại, khiến anh chu môi bất mãn.

“Aizz, nhiều năm không nhìn, không ngờ vết muỗi cắn của chị không những không biến mất mà còn to hơn”.

Lưu Phong thở dài, đẩy cửa đi vào phòng tắm: “Chị, để em cọ lưng cho chị

Ngẩng đầu lên nhìn, Lưu Phong lập tức đứng hình: “Mẹ kiếp, sao cô lại ở đây?”.

“A a a! Đồ khốn, mau đóng cửa lại!”, Diệp Đan Quỳnh vội che mặt.

Cô che mặt là có ý gì?



Lưu Phong bị hành động của Diệp Đan Quỳnh làm cho đơ ra, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Diệp Đan Quỳnh bỏ tay ra khỏi mặt.

Thấy Lưu Phong vẫn đang ở trong phòng tắm.

“Anh... sao anh vẫn chưa ra ngo. “Chẳng phải cô bảo tôi đóng cửa sao?”. “Anh..”, Diệp Đan Quỳnh tức điên lên.

Tôi bảo anh ra ngoài rồi đóng cửa lại, anh lại tự nhốt mình trong này?

Tuy đã cùng Lưu Phong làm chuyện đó, nhưng bây giờ bị anh nhìn chăm chằm, Diệp Đan Quỳnh vẫn có chút khó mà

chấp nhận.

“Cút ra ngoài, rồi đóng cửa lại”, Diệp Đan Quỳnh hét lên.

Lưu Phong cáu: “Cô không nói rõ còn trách tôi!”.

Anh mở cửa, xoay người đi ra.

Trước lúc đóng cửa còn không quên ngoảnh lại nói một câu: “Thực ra ngực cô nhỏ như vậy, nhìn chẳng khác nào đàn ông, cô không cần quá để ý”.

“A a a, tôi phải giết anh!”, lại lần nữa bị anh chọc trúng chỗ đau.

Diệp Đan Quỳnh gần như muốn sụp đổ.

Cô nhanh chóng tắm cho xong rồi mặc quần áo vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.