Vừa đúng 6h sáng, Lục Húc và Quý Tu Niên gặp nhau tại hành lang. 
Từ lúc vào đây rất ít lần hai người bọn cậu có cơ hội gặp mặt riêng tư như thế này, bởi đa phần thời gian đều dành cho tập luyện và quay hình, dù có chung đụng thì cũng có rất nhiều người cùng ở đó. 
Chính vì có thể gặp nhau ít quá mà hồ như cậu chưa tìm được chỗ đặc biệt khác người nào ở Quý Tu Niên. 
Ấy vậy mà Qúy Tu Niên vẫn là cái tên trong danh sách "dân nhập cư trái phép", ắt hẳn y có điều gì đó che giấu rất kỹ. 
Lục Húc muốn tìm ra được thứ y đang che giấu, liếc mắt thoáng nhìn thấy sợi dây thừng trên mặt đất thì nghĩ ra một cách. 
"Niên ca, mới nãy anh có cảm thấy có một cảm giác lành lạnh quanh đây không? Tựa như có một thế lực thần bí nào đó vô cùng đáng sợ ấy?" Lục Húc vừa nói vừa nhìn dáo dác khắp xung quanh, biểu cảm vừa nghi hoặc vừa không che giấu được cậu đang rất sợ. 
"Meow..." Bát Muội nghe mà không khỏi kêu lên một tiếng, vẫy đuôi, quay đầu nhìn chằm chằm vào Quý Tu Niên. 
Có trời mới biết nghe xong câu này mà Quý Tu Niên khiếp đảm nhường nào. 
Cho tới nay, y thấy chỉ có mình mình mới có thể cảm ứng được mấy thứ tâm linh kia, y không thể nói cho người khác biết những "thứ" mà mắt y nhìn thấy, thậm chí y còn hoài nghi phải chăng mình gặp ảo giác nữa kìa. 
Nhưng mà bây giờ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-dai-nhan-ra-mat-vi-tri-center-roi/3483687/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.