Sau khi tốt nghiệp xong với con mắt khó tin của mọi người, tuy Hàn Như Nhi học không kém lắm nhưng không đến mức thiên tài như vậy, điều này làm mọi người rất bất khả tư nghị, nhà trường tuy có mấy lần kiểm chứng nhưng cũng không thấy sự gian lận của cô cũng đành chấp nhận cho cô tốt nghiệp, lần này Dương Tuấn Minh cũng tốt nghiệp ra trường để tạm biệt các học trưởng nhà trường quyết định làm một tua du lịch ở đảo lung linh sẵn tiện giảm bớt căn thẳng cho những sự việc vừa qua.
Mà vấn đề bây giờ là sự u oán đầy người của Thần Ức Minh. Vì cái gì a? Hắn vừa muốn tìm hiểu cô, cô lại chuẩn bị đi mất. Thần Ức Minh hắn thề hắn chưa làm gì có lỗi với cuộc sống nha. Mà một bên Tố Mai Nguyệt thần sắc phức tạp nhìn cô, bây giờ dung hợp với thân thể con người mọi giác quan của cô giảm sút thấy rõ, không thể sử dụng bất cứ phép gì nữa, đi bộ về nhà cũng khiến cô thở hồng hộc, cầm một ba lô chừng vài kí cũng làm cô thấy nặng. Cô âm u nhìn hai bàn tay mình, quả nhiên cô ghét nhất vẫn là sự yếu đuối của con người.
----
Lcazh, Lạp Ảnh , Tu La bây giờ đặc biệt chiếu cố cô, hễ cô muốn làm bất cứ thứ gì đều giành làm hết, còn như vệ sĩ bảo vệ cô 24/24 nữa chứ. Cô ngồi thờ thẫn trên giường , rồi nhìn về đại thúc, Lạp Ảnh, Lcazh, Tu La đều ngồi bên cạnh cô. “Ngươi nói đi” cô nhìn đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-bon-anh-yeu-em/1877915/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.