Từ trong cơn ê ẩm tỉnh dậy, cô đau đâu không muốn động thân thể chút nào. Bây giờ làđã gần trưa nên cô cũng có 'chút' đói bụng, cô thầm phun tào ngày hômqua đã không ăn uống cái gì đã như vậy còn bị hai tên kia lăn lộn trêngiường, mà ngày hôm qua không biết cả hai ăn phải thuốc kích thích gìkhông mà cả đêm làm không ngừng nghỉ với cô, đến nỗi thân thể này đếncực hạn mà ngất xỉu. Lần đầu tiên cô thấy xấu hổ là như thế nào.
Cũng may là vị sự kiện tối hôm qua mà nhà trường cho các học sinh nghỉ đểbình tâm lại nếu không hôm nay cô cũng xin nghỉ học. Thân thể đã đượctẩy rửa tốt lắm, cô xem nhẹ đau đớn từ tiểu huyệt và tiểu cúc hoa mà đixuống dưới lầu. Bước xuống lầu chào đón cô là khuôn mặt ôn nhu của BạchDật, khuôn mặt rạng rỡ của Lcazh, ánh mắt ái muội của Lạp Ảnh và hai con mèo nào đó, cuối cùng là vẻ mặt đông chết người của Tu La.
Vẫnnhư thường lệ Bạch Dật ôn nhu săn sóc cô “ Em đã tỉnh, đói bụng không?Ăn chút cháo nhé” , cô gật đầu đồng ý rồi đi đến nhà bếp cái lũ kiakhông đói đâu. Tay nghề của Bạch Dật ngày càng tốt chẳng mấy chóc tôcháo trên bàn đã nằm gọn trong bụng cô. Cô thỏa mãn vuốt bụng , đúng lúc này thì Bảo Thiên đi học về nhìn thấy cô chợt đỏ mặt lên , giọng thìlắp ba lắp bắp nói “Chị Nhi.... buổi sáng.. à không.. buổi trưa tốtlành“.
Cô kì quái nhìn khuôn mặt đỏ rần của Bảo Thiên. đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-bon-anh-yeu-em/1877907/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.