Chương trước
Chương sau
Chỉ thấy mộtcô gái tầm 20,21 tuổi khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng perfect nắm lấy cổ áo cô, mặt đùng đùng tức giận nhìn cô “ Agdel, ngươi, đền cho ta ' hồng lộ đan'. Sao ngươi dám lấy mấy viên thuốc quý như vậy cho Đại Hoàng và Hắc Hoàng của ngươi ăn chứ?“. Chưa kịp để cô lấy tinh thần, Lcazh nhanh tay kéo cô ra khỏi đôi tay quái ác kia, giọng trầm trầm nói “ Tử Mị, ngươidám đụng vào” nghe thấy người nói tên mình Tử Mị giật mình quay lại nhìn đã thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí của Lcazh.

Tử Mị hoảng sợlập tức lùi về sau mấy bước, miệng lấp ba lấp bắp “ Lcazh, ta... ta..” , Tử Mị khóc không ra nước mặt thầm nói hôm nay sao xui xẻo, đụng phảitên muội khống này. Không phải là Tử Mị sợ hắn, dù sao trong tam giớiLcazh bình thường nổi tiếng là người hiền lành và ôn hòa mà, nhưng đó là bình thường thôi chớ đụng vào Agdel, Lcazh có thể từ thiên thần trởthành ác quỷ (TT^TT).

Cô bình tĩnh nhìn kẻ trước mặt sau đó vôtâm vô phế nói “ ' Hồng lộ đan' mấy viên thuốc tầm thường kia sao?” . Tử Mị cảm nhận được trên mặt mình chữ thập đầy đầu “ Tầm thường? Ngươibiết mấy viên thuốc đó là mất hơn mấy vạn năm luyện ra không” .

Nghe ba người nói chuyện, học sinh xung quanh xì xào to nhỏ ' Mấy vạn năm?Thần kinh hả trời?” . Tử Mị mặt âm u nhìn xung quanh, vừa định ra tayđánh người thì có một người kéo ray Tử Mị lại; Tử Mị nổi giận hét to “Tử Dạ tránh ra“.

Tử Dạ lấy tay xoa tai, mặt cười cười nói “ Emgái giữ hình tượng a~” , Tử Mị cắn răng “ Ngươi câm mồm“. Mặc kệ hai anh em họ, cô và hắn né ra một bên để... đi về.

Bóng hai người dầnkhuất cuối hành lang Tử Mị mới phát hiện vội vã chạy theo “ Agdel, ngươi đứng lại” Tử Mị vừa nói đổi lại là cái liếc mắt của Lcazh. Tử Mị vộirụt cổ lại, vội kéo Tử Dạ lên phía trước đỡ đòn dùm.

Tử Dạ cườinói “ Lcazh bình tĩnh, Tử Mị không có làm gì Agdel đâu” nói xong xoayngười nói với Tử Mị “ Chỉ là mấy viên thôi mà. Bỏ đi” , vốn tưởng Tử Mịsẽ làm ầm ĩ một hồi ai ngờ Tử Mị nhu thuận gật đầu “ Được thôi” .

Từ Dạ ánh mắt kì quái nhìn Tử Mị, đổi lại là ánh mắt chột dạ của Tử Mị “Khụ khụ... ha ha ha chỉ là mấy viên ' hồng lộ đan' thôi mà” . Tử Dạ thấy rõ Tử Mị chột dạ vội kiểm tra không gian giới chỉ của mình.

TửDạ cắn chặt răng nói “ TỬ MỊ NGƯƠI DÁM ĂN CẮP HỒNG LỘ ĐAN CỦA TA” . TửMị gãi đầu cười ngu “ Thì ngươi nói chỉ mấy viên thôi mà. Á cứu mạng ta , Agdel” .

Cô giờ bàn tay ra ám chỉ Tử Dạ dừng lại, sau đó âm unói “ Các ngươi thật phiền phức. Nói! Sao các ngươi biết được ta ở đây” . Tử Mị mỉm cười nói “ Cái này quá đơn giản hay sao? Chỉ cần ' cung cấp ' cho Lạp Ảnh nơi khiến con nhóc đó chơi với Tu La. Chỉ cần điều gì connhok đó biết nó đều khai” nói xong ra sức gật đầu mấy cái để tăng sựthuyết phục.

Chỉ tội Tử Dạ vô duyên vô cớ mất đồ a~ . Bốn ngườiđi đến sân trường thì một bóng dáng xuất hiện trước tầm mắt. Cô nghihoặc nhìn thân ảnh trước mặt “ Hội trưởng, có việc?” . Dương Tuấn Minhnheo mắt nhìn bốn người, rồi quay mặt nhìn Tử Dạ và Tử Mị “ Xin lỗinhưng trường cấm người lạ vào. Không biết hai vị vì sao vào được?” .

Tử Dạ và Tử Mị đưa mắt nhìn nhau ' Chẳng lẽ nói là từ trên đó đi xuống?' . Tử Dạ và Tử Mị ánh mắt cầu cứu sang cô và Lcazh nhưng Tử Dạ và Tử Mịnhìn thấy : Lcazh tìm bóng cây cho cô nghỉ , còn như người hầu chạy đimua nước ngọt cho cô, đương nhiên vẻ mặt hết sức chân chó. Trong lònghai người thầm trào phúng kẻ muội khống nào đó, cả hai suy nghĩ gì đósau đó thầm trao đổi ý kiến với nhau.

Tử Dạ lên tiếng chỉ đủ haingười nghe “ Ta đếm tới ba thì cùng ra tay”, Tử Mị gật đầu.'1'......2......3 ' Binh' chỉ nghe thấy tiếng Dương Tuấn Minh bị ăn đậprồi bóng dáng hai người kia tiêu thất đi.

Nơi nào đó trên thiên giới

Từ sau lưng Tử Dạ và Tử Mị thình lình vang lên tiếng “ Hai đứa nhóc kia dám trốn việc đi chơi” . Tử Dạ, Tử Mị cả kinh xoay người lại “ Gia gia, ặc sao người không đi luyện thuốc mà ở đây?” , người tới đúng là tháithượng lão quân. Thái thượng lão quân giận đùng đùng nói “ Còn khôngphải do thằng nhóc Tử Dạ ăn cắp mấy viên hồng lô đan của ta” , Tử Dạ đôi mắt long lanh nhìn người nào đó “ Gia gia là Tử Mị không phải con” .

Lần này Tử Mị giận đùng đùng quát “ Ngươi .. ta chỉ ăn cắp mấy viên hồng lộ đan của.... ế... ế” chợt nhận ra gì đó Tử Mị cấm thanh. Tử Dạ đắc ý “Ta ăn cắp của gia gia, ngươi lại ăn cắp của ta. Vẫn theo tính chất bắccầu ngươi ăn cắp của gia gia. Không hề liên....... á gia gia tha chocon” thái thượng lão quân nhéo tai hai người nào đó hướng về lò luyệnđan của mình “ Chừng nào hai ngươi làm ra thuốc mới cho ta, không thìđừng trách lão già này độc ác” . Tử Dạ và Tử Mị khóc không ra nước mắt ' Rõ ràng là bị Agdel đem cho Hắc Hoàng và Đại Hoàng ăn mà'

Nơi nào đó dưới âm ty....

Hắc Hoàng: Hình như ai đang nhắc chúng ta.

Đại Hoàng: Hay chủ nhân định đem gì ngoan về ăn nữa.

Hắc Hoàng: có lẽ vậy

Chương hơi xàm thông cảm nha (~v~)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.