Từ từ mở mắtra, Bạch Dật cúi đầu nhìn người yêu bé nhỏ trong ngực. Khẽ ôm cô vàolòng để tránh đánh thức cô dậy, trong lòng cảm xúc vui sướng, ngọt ngàolại đan xen chút mất mác. Ngọt ngào vì có được cô nhưng do cô say mớivậy nếu cô tỉnh táo lại chắc sẽ hận hắn . Nghĩ đến cô sẽ hận, sẽ chánghét, sẽ xa lánh trong lòng Bạch Dật lại rầu rĩ, khẽ vuốt ve dung nhankiều diễm của cô, hắn đặt nụ hôn thật khẽ lên môi cô. “ Ưm” cô nặng nềmở mắt lên thật không nghỉ chỉ có một đêm ' vận động' mà thân thể cô đãmệt rã rời, nhưng ngay lập tức cô cảm thấy không đúng cô bị cái gì ấm áp bao bọc, ngước mắt nhìn lên vẫn là khuôn mặt ôn nhu hằng ngày của BạchDật nay lại thêm vẻ mặt giống như Tu La nhìn Lạp Ảnh, cô đang nhìn nhầmsao?
“ Chào buổi sáng, Nhi” hắn mỉm cười ấm áp nói lại thêm mộtchút mong đợi cô không ghét hắn, nhìn thấy cô không nói gì hắn ủ rủ cúiđầu. Cô phục hồi tinh thần khàn khàn lên tiếng “ Chào buổi sáng, Dật” dù sao hắn gọi tên cô trước mà cô phải gọi lại mới công bằng chứ. Nghe côgọi tên hắn bao nhiêu lo lắng nãy giờ đều hoá thành hư vô, hắn rạng rỡcười, cô nhìn nụ cười của hắn như thứ ánh sáng ấm áp mà đáng ghét ngoàikia nhưng hiện hữu trên khuôn mặt hắn trong lòng lạnh lẽo bấy lâu naychảy qua một dòng nước ấm, hắn là người người thứ hai sau Lcazh làm côan ổn khi ở bên cạnh . Bất giác cô cũng mỉm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-bon-anh-yeu-em/1877892/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.