Edit: Du Quý phi.
Beta: Dương Hiền dung.
Thượng Dương cung.
Hoa Thường khoác một chiếc áo choàng tơ tằm thêu chim hạc thật dày ngồi trước cửa sổ, nhẹ nhàng mở he hé cánh cửa, bên ngoài hoa mai đang nở rộ rất đẹp.
Thược Dược bưng canh sâm tiến vào, thấy nương nương nhà mình ngắm hoa mai bên ngoài đến ngơ ngẩn liền nhẹ nhàng bước đến, thấp giọng nói: "Nương nương uống canh sâm cho bớt lạnh đi."
Hoa Thường quay đầu cầm bát canh sâm, vì canh rất nóng nên nàng chỉ nhấp từng ngụm nhỏ.
Hoa Thường uống được một nửa thì không muốn uống nữa, nàng đặt chén sứ hoa sen xuống rồi nhẹ nhàng lên tiếng: "Bổn cung bị bệnh đến mức mơ hồ rồi, bây giờ không phải đã sắp sang năm mới rồi sao?"
Thược Dược mỉm cười nói: "Vâng. Tuy hôm nay vẫn là năm cũ nhưng đúng là sắp đến tết rồi."
Hoa Thường có chút hoài niệm: "Nếu tính không nhầm thì bổn cung tiến cung cũng đã được hai năm rồi."
Thược Dược khẽ cười nói: "Nương nương nói sai rồi, nếu tính chính xác thì người mới vào cung hơn một năm thôi. Lúc người tiến cung là tháng chạp năm trước, hiện giờ còn chưa tới tháng hai mà."
Hoa Thường cười nói: "Qua năm nay bổn cung cũng mười bảy rồi phải không? Thời gian trôi qua nhanh thật."
Thược Dược thấp giọng nói: "Nương nương càng ngày càng xinh đẹp. Cho dù người đang bệnh nhưng vẫn thanh tú nhu hoà như trước. Người xem, Hoàng thượng cứ cách hai ba ngày lại tới dùng bữa, đối với người rất sủng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thai-cung-phi/2232157/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.