Hoa Thường được Thục phi mời tới phẩm trà, hai người ngồi tại bàn đá ngoài trời, có vẻ vô cùng hứng thú.
"Năm nay Nội phủ tiến cống trà mới rất ngon, muội muội uống thấy sao?" Thanh âm của Thục phi luôn luôn mang theo sự mềm mại đáng yêu của tiểu cô nương, trong lời nói luôn có vài phần nũng nịu, nhưng không làm người khác chán ghét, mà lại khiến cho người ta yêu thích.
Hoa Thường mang theo ý cười cẩn thận nhấp nước trà, đáp lại: "Quả thật không tệ, cái gì trong cung của tỷ tỷ cũng là thứ tốt nhất, sau này nếu ta thèm ăn, sẽ tới chỗ của tỷ đòi chút ăn uống."
Thục phi thoải mái cười nói: "Muội cũng có ít hơn đâu? Quy cách ở Thượng Dương cung cũng không kém hơn Hoàng hậu bao nhiêu, còn tới chỗ ta đòi cái gì, muốn bị đánh à?"
Hoa Thường chắp tay xin tha thứ: "Tỷ tỷ tha cho ta đi."
Thục phi cười vui vẻ, ngã nghiêng ngã ngửa.
Hoa Thường thấy trâm trên đầu Thục phi có chút lỏng lẻo, liền nói: "Hôm nay tỷ tỷ vậy mà lại lôi thôi lếch thếch rồi." Sau đó nàng nghiêng đầu nói với cung nữ sau lưng Thục phi: "Còn không mau giúp nương nương nhà ngươi chải lại tóc."
Thục phi có chút ngượng ngùng nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Mấy ngày nay thân thể tiểu Công chúa có chút không tốt, ta cũng vất vả theo, nên không quá chú trọng ăn mặc, giờ lại đầu bù tóc rối khiến muội muội chê cười."
Hoa Thường nghe vậy lộ vẻ lo lắng, lên tiếng nói: "Thân thể tiểu Công chúa vẫn không khởi sắc gì sao?"
Nụ cười Thục phi trở nên khổ sở, nhẹ giọng nói: "Vẫn như cũ, chỉ khác là trước kia Hoàng thượng yêu quý như trân bảo, Thái y vây quanh tứ phía, còn bây giờ thì..."
Hoa Thường thấy khóe mắt Thục phi như có giọt lệ, khẽ nhíu mày nói: "Chẳng lẽ Thái y thờ ơ với tiểu Công chúa và tỷ tỷ sao? Ai cho bọn họ lá gan đó vậy?"
Thục phi cười khổ lắc đầu nói: "Thái y làm sao dám, tỷ tỷ ta cũng không phải là người ôn hòa, chỉ là bây giờ nhân tài của Thái y viện đều ở Giáng Vân hiên hết rồi, còn ai nhớ tới đứa nhỏ đáng thương của ta đâu."
Hoa Thường không biết nên nói cái gì, bây giờ Giáng Vân hiên là nơi cấm kỵ và là cái đinh trong mắt mọi người ở hậu cung. Không biết có bao nhiêu nữ nhân nguyền rủa chủ nhân của nơi đó chết oan chết uổng, nhưng lại ngại sự coi trọng của Hoàng đế mà không dám làm gì.
Hoa Thường nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ yên tâm, hiện giờ Tô Cơ đang mang long thai, được Hoàng thượng coi trọng, nên nhường nàng ta một chút. Không nể mặt tăng thì cũng nể mặt Phật, đứa trẻ trong bụng nàng ta quý giá mà."
Thục phi hơi cúi đầu, bộ diêu chim loan ngậm châu bằng vàng trên đầu lấp lánh dưới ánh mặt trời, toát ra ánh sáng vàng rực rỡ kinh diễm.
Thục phi hơi lùi lại, sau đó vươn tay cầm lấy bàn tay Hoa Thường, nghiêm giọng nói: "Muội muội, tỷ xem muội như người của mình nên nói thẳng. Tỷ muốn diệt trừ Tô Cơ, muội nghĩ thế nào?"
Trong lòng Hoa Thường chấn động, nhìn biểu tình nghiêm túc của Thục phi, trên mặt nàng lộ vẻ khó xử: "Tỷ tỷ, đây là chuyện đại nghịch bất đạo, Tô Cơ còn đang mang thai."
Đôi khuyên kim ty trùng châu [1] trên tai theo động tác của Thục phi mà đung đưa, trang sức trên đầu phát ra ánh sáng đẹp đẽ thanh nhã, phản chiếu cả người Thục phi dịu dàng như nước, nhưng lời nói ra lại khiến cho người khác không rét mà run: "Thân phận Tô Cơ hèn mọn, có tài cán gì mà xứng hoài thai Hoàng tự? Huống chi, ý định ban đầu của tỷ tỷ cũng không phải mưu hại Hoàng tự, chỉ là diệt trừ Tô Cơ mà thôi. Nữ nhân sinh con vốn là đi dạo một vòng ở quỷ môn quan. Nàng ta lại mang song thai, chỉ cần thoáng động chút tay chân, đại sự sẽ thành."
Hoa Thường ôm ngực, trầm mặc một hồi, sau đó rũ mi mắt xuống nói: "Tỷ tỷ, song thai vốn khó khăn, tỷ tỷ cần gì phải bận tâm nhiều như vậy? Nếu lỡ như đứa nhỏ có mệnh hệ gì thì sao, giống như đập chuột thì tổn hại đến bình ngọc, mất nhiều hơn được."
Thục phi thấy Hoa Thường không đồng ý, ánh mắt trầm xuống, lên tiếng nói: "Ta không muốn thương tổn hài tử của Hoàng thượng, nhưng nữ nhân kia căn bản không xứng để nuôi dưỡng Hoàng tự. Nếu thật sự vô tình làm tổn hại đến đứa nhỏ, đó cũng là do mệnh của nàng ta không tốt, không trách người khác được."
Hoa Thường thấy Thục phi dầu muối đều không ăn, lo lắng trong lòng. Thục phi nói chuyện này với nàng chính là muốn kéo Hoa Thường xuống nước cùng. Các nàng tuy là đồng minh nhưng vẫn chưa từng làm chuyện gì, liên kết cũng không vững chắc. Nếu muốn củng cố mối quan hệ, cùng nhau phạm tội là phương pháp nhanh nhất, an toàn nhất, có chung bí mật, có chung nhược điểm, thì có chung lập trường và lợi ích. Thục phi cũng không phải là muốn Hoa Thường ra tay hại Tô Cơ, chẳng qua ép Hoa Thường bày tỏ thái độ mà thôi.
Đây cũng là nguyên nhân mà Hoa Thường do dự, nàng cũng hy vọng tiến gần thêm một bước trong mối quan hệ với Thục phi, nhưng lại không muốn dùng phương thức này. Thiên hạ không có tường nào mà không lọt gió, hôm nay ngươi dám làm, ngày mai liền bị người khác phát hiện. Đến lúc đó, mọi công sức khổ tâm gầy dựng đều đổ sông đổ biển, lại còn liên lụy đến gia tộc, đây không phải là kết quả mà nàng muốn thấy.
Thục phi thấy vẻ mặt Hoa Thường do dự bất định, cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng nâng chung trà lên, rũ mi mắt, nhấp một ngụm trà đã hơi nguội.
Hoa Thường trầm ngâm một lát, cuối cùng chậm rãi lên tiếng nói: "Tỷ tỷ, thứ cho muội không đáp ứng chuyện này."
Sắc mặt Thục phi chợt thay đổi, trợn to mắt nhìn Hoa Thường, trong đó có chấn động, có bất bình, còn có tức giận và bi thương khi bị phản bội.
Hoa Thường lập tức cầm tay Thục phi, vội vàng nói: "Tỷ tỷ đừng hiểu lầm, hãy nghe muội nói."
Thục phi thấy vẻ mặt Hoa Thường chân thành, thở một hơi, chậm rãi nói: "Muội nói đi."
Hoa Thường nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ cũng là quý nữ xuất thân từ vọng tộc, chắc cũng biết thân phận giống như chúng ta ở trong cung không thể có nửa điểm sai lầm, nếu không chính là đại tội liên lụy đến thanh danh gia tộc. Vì lẽ đó muội làm việc không khỏi trái lo phải nghĩ, cẩn tuân nữ tắc, không dám có nửa điểm lười biếng."
Thục phi nghe vậy thở dài yếu ớt, ánh mắt xa xăm, dường như cũng nhớ lại thời gian trước kia khi mình còn ở nhà.
Hoa Thường tiếp tục nói: "Trước khi làm việc gì, muội đều suy nghĩ, chuyện này sẽ mang lại cho chúng ta được cái gì. Mọi chuyện đều có lợi và hại, hoặc lợi nhiều hơn hại, hoặc hại nhiều hơn lợi. Vậy tỷ tỷ diệt trừ Tô Cơ, có thể mang đến lợi ích gì cho chúng ta đây?"
Thục phi cau mày, nghiêm giọng nói: "Sự tồn tại của Tô Cơ chính là điều châm chọc cho những quý nữ sống sờ sờ như chúng ta! Muội muội, chẳng lẽ muội không tức giận sao? Huống chi, tiểu Công chúa của ta thân thể ốm yếu nhiều bệnh, không được Hoàng thượng yêu thích. Bây giờ ngay cả Thái y chuyên trách cũng không có ở đây, bản thân nó còn nhỏ không hiểu được lòng người ấm lạnh, nhưng ta đau lòng cho nó..."
Hoa Thường nhìn ánh mắt bi thống của Thục phi, cũng bi ai trong lòng. Thục phi hơn mười năm mới có một nữ nhi này, đương nhiên yêu quý như trân bảo. Bây giờ bởi vì Tô Cơ có thai mà bị lạnh nhạt, tất nhiên sẽ bi thương và phẫn nộ.
Hoa Thường ôn nhu khuyên nhủ: "Tỷ tỷ bớt giận. Tỷ oán hận Tô Cơ, ta có thể hiểu được, nhưng tỷ có từng nghĩ qua những nguy hiểm trong chuyện này chưa? Vì đố kị mà mưu hại phi tần đã là đại tội, nếu trong đó lại dính líu đến mưu hại Hoàng tự, thì đây chính là tội tru di cửu tộc, vạn kiếp bất phục! Tỷ tỷ, Tô Cơ đáng giá để chúng ta mạo hiểm như vậy sao?"
Thục phi nghe Hoa Thường nói xong, từ từ ổn định lại tâm trạng, mím môi không nói gì.
Hoa Thường lại tiếp tục nói: "Tỷ tỷ là nhất thời tức giận nên đầu óc mê muội. Tỷ suy nghĩ kỹ một chút, thật ra trong hậu cung này, so với chúng ta, có người còn muốn Tô Cơ chết hơn nhiều."
Thục phi bị lời nói của Hoa Thường gây chấn động, cau mày lên tiếng: "Người trong hậu cung chán ghét Tô Cơ không phải ngày một ngày hai, người muốn Tô Cơ chết cũng không chỉ có một mình ta."
Hoa Thường nhẹ giọng nói: "Ta sợ tỷ bị người khác lợi dụng. Tỷ tức giận muốn diệt trừ Tô Cơ như vậy, có phải là bị kẻ dụng tâm khích bác hay không?"
Thục phi cau mày, lắc đầu nói: "Không có, bổn cung cũng không phải là kẻ ngốc, sao có thể để cho người khác nói cái gì thì ta làm cái đó được?"
Hoa Thường thấp giọng nói: "Chẳng lẽ cung nữ thái giám trong cung tỷ chưa từng nghị luận, chưa từng khiến tỷ tỷ tăng thêm tức tối sao?"
Thục phi hơi híp mắt, dường như nhớ lại điều gì, sau đó nói: "Rốt cuộc muội có ý gì?"
Hoa Thường nói nhiều, có chút miệng khô lưỡi đắng, liền cầm ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó mới tiếp tục nói: "Sự tồn tại của Tô Cơ và đứa nhỏ trong bụng nàng ta, đối với chúng ta thật ra chẳng có gì quan trọng, cho dù đến lúc đó mẫu tử nàng ta được bình an, thì người lo lắng tức giận cũng không phải là chúng ta."
Thục phi cũng đã giải trừ được khúc mắc, mơ hồ biết được ý của Hoa Thường, lên tiếng nói: "Ý của muội muội là... có kẻ mượn đao giết người?"
Hoa Thường nhẹ nhàng gật đầu một cái, cây trâm bằng bạc trắng đính hồng ngọc trên búi tóc dường như cũng lung linh lấp lánh.
"Trong cung này có hai người đặc biệt muốn diệt trừ Tô Cơ." Hoa Thường từ từ nói.
Thục phi tò mò, nghi ngờ hỏi: "Là ai?"
Hoa Thường chậm rãi nói: "Một vị là Mạnh Lương viện trong cung của ta, oán hận của nàng ấy và Tô Cơ tích tụ đã lâu, mâu thuẫn gia tộc, đấu đá của phi tần cũng khiến cho nàng ấy hận không thể giải quyết Tô Cơ sớm hơn. Đáng tiếc dù sao phân vị của nàng ấy thấp, không làm được gì nhiều. Mấy ngày nay nàng ấy bị ta cấm túc, cho dù trong lòng nôn nóng như có lửa đốt thì cũng bất lực."
Thục phi gật đầu, biết người thứ hai mới là mấu chốt.
Hoa Thường mím môi nói: "Vị thứ hai chính là Hoàng hậu nương nương."
Thục phi chấn động, híp mắt, gằn từng chữ chầm chậm nói: "Hoàng, hậu." Sau đó quay đầu hỏi: "Hoàng hậu vẫn luôn có thái độ ôn hòa với Tô Cơ, sao bây giờ lại muốn diệt trừ nàng ta?"
Hoa Thường thấp giọng, biểu tình lạnh nhạt nói: "Bởi vì Hoàng hậu nương nương sợ."
Ánh mắt Thục phi trầm xuống: "Sợ? Nàng ta đứng đầu lục cung, cũng biết sợ một tiện tỳ sao?"
Hoa Thường khẽ cười nói: "Tỷ tỷ, Hoàng hậu mang hy vọng và mong đợi cả đời kí thác lên người Tam Hoàng tử, có được Tam Hoàng tử vốn không dễ dàng gì, nên thân phận Tam Hoàng tử bây giờ lại càng thêm tôn quý. Chỉ cần nó có thể lớn lên nên người, mà có lẽ chưa cần đến lúc nó thật sự trưởng thành, Hoàng thượng đã lập nó làm Thái tử. Nhưng bây giờ Tô Cơ có thể sinh long phượng thai, là điềm lành trong thiên hạ. Tất nhiên Hoàng tử đó sẽ tiếp nhận thiên mệnh, tôn quý không ai sánh bằng. Tỷ nói xem, Hoàng hậu có sợ hay không?"
Thục phi bỗng nhiên tỉnh ngộ, cắn chặt môi, híp mắt nói: "Hoàng hậu muốn ta ra mặt làm chim đầu đàn để thay nàng ta hoàn thành tâm nguyện đây mà..."
Quả thật Thục phi nghe thấy cung nhân nghị luận, cũng từng vì cung nhân xì xào mà tức giận gấp bội, đương nhiên tin lời của Hoa Thường nói là sự thật, là do người của Hoàng hậu ở một bên quạt gió thổi lửa, nhưng lại không biết đây chỉ là suy đoán của Hoa Thường mà thôi.
Hoa Thường không muốn dính vào chuyện này, nhưng khi Thục phi lên tiếng, nếu không đáp ứng thì có nghĩa là quyết liệt dứt khoát với Thục phi, Hoa Thường cũng không muốn như vậy, cho nên thuyết phục Thục phi bỏ ý niệm này đi.
Kẻ thù lớn nhất của Thục phi là ai? Chính là Hoàng hậu.
Chuyện của Tô Cơ khiến mọi người xôn xao, đương nhiên cung nhân sẽ bàn luận nhiều, bất bình cho nương nương của mình, trong lời nói có sự khinh thường dành cho Tô Cơ và thương tiếc cho nương nương nhà mình. Thượng Dương cung cũng có tình huống như vậy, Hoa Thường phỏng đoán, Tiêu Phòng cung cũng không khác biệt lắm, thậm chí có thể còn nghiêm trọng hơn. Cho nên mượn cái cớ này, dẫn dắt Thục phi hoài nghi Hoàng hậu chính là một nước cờ tốt.
Thục phi là người dễ bị kích động, dễ tức giận, quả thật là người dễ bị lừa gạt nhất trong hậu cung. Mặc dù Hoa Thường áy náy trong lòng, nhưng vì bình an sau này, vẫn tận lực nói hươu nói vượn thôi.
Thục phi càng nghĩ càng tức giận, cắn môi dưới nói: "Hoàng hậu cai quản lục cung, nếu nàng ta muốn động thủ, so với ta thì tỷ lệ thành công lớn hơn nhiều, nhưng vẫn lấy ta làm lá chắn, quả thật có lòng muốn diệt trừ ta mà!" Thục phi tức giận đập tay xuống bàn đá, cả bàn tay đều đỏ lên.
Hoa Thường thấy vậy vội vàng ngăn hành động của Thục phi lại, lo lắng nói: "Tỷ tỷ tội gì tổn thương thân thể của mình, há chẳng phải để cho người thân đau lòng còn kẻ thù thì vui mừng sao?" Hoa Thường trừng mắt nhìn cung nữ sau lưng Thục phi, hô lên: "Các ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau đi lấy thuốc mỡ tiêu sưng giảm đau đến đây."
Cung nữ vội vàng phúc thân đáp lời.
Hoa Thường đỡ Thục phi ngồi xuống, khuyên nhủ: "Tỷ tỷ bớt giận. Hoàng hậu nương nương ở vị trí cao, không muốn tùy tiện dính vào loại chuyện này, lưu lại điểm yếu cho người khác nắm lấy. Nàng ta có Tam Hoàng tử, nên bây giờ rất coi trọng danh tiếng, đương nhiên không muốn tự mình động thủ, một khi bị Hoàng thượng biết, đó là tội lớn."
Thục phi lạnh lùng nở nụ cười, ánh mắt sắc bén: "Đúng vậy, nàng ta ngồi vững vàng trên đài cao, nhìn chúng ta sống cả đời tầm thường, ta làm sao có thể không hận!"
Hoa Thường thở dài, lên tiếng nói: "Hoàng hậu nương nương khôn khéo thật. Xác suất Tô Cơ sinh long phượng thai chỉ có một phần ba, mà dù khả năng này có được ba phần đi chăng nữa, cũng không thể đánh động Hoàng hậu nương nương liều lĩnh ra tay. Tâm tư Trịnh Phi thâm trầm, Ninh Quý tần lại trầm tĩnh như nước, chỉ có một mình tỷ tỷ tính tình dễ kích động, dễ bị người khác lợi dụng nhất, Hoàng hậu nương nương không phải là nhìn trúng điểm này sao?"
Thục phi giận quá hóa cười, cắn răng nói: "Haha, ta muốn nhìn xem nàng ta sẽ làm như thế nào! Bây giờ ta lại mong đợi Tô Cơ sinh long phượng thai, thật muốn nhìn thử vẻ mặt khi ấy của Hoàng hậu."
Hoa Thường trấn an nói: "Tỷ tỷ đừng tức giận hại thân, không đáng giá."
Cung nữ vội vã từ trong điện đi tới, cầm trong tay thuốc mỡ tiêu sưng, phúc thân hành lễ trình lên.
Thục phi nhàn nhạt cười nói: "Tay của bổn cung cũng không có chuyện gì lớn, chẳng qua chỉ vỗ xuống bàn hai cái, làm gì mà quý như vàng vậy."
Hoa Thường nhận lấy thuốc mỡ, mở hộp ra, nhẹ nhàng thoa lên tay Thục phi, ôn nhu nói: "Tỷ tỷ chính là người không chú ý đến thân thể của mình như vậy, tỷ tỷ nên vì tiểu Công chúa mà suy nghĩ một chút. Công chúa còn nhỏ, cần tỷ chăm sóc, tỷ nên cho Công chúa thêm một đệ đệ, đó mới là bảo vệ lớn nhất của Công chúa."
Trong lòng Thục phi cảm động, rũ mi mắt, nhẹ giọng nói: "Có thể có tiểu Công chúa ta đã vô cùng vui vẻ, nào dám mong muốn nhiều hơn."
Hoa Thường nhẹ giọng khuyên nhủ: "Tô Cơ mang thai, mặc dù Hoàng thượng rất chú ý đến nàng ta, nhưng dù sao nàng ta cũng không thể thị tẩm. Tỷ tỷ có thể nhân cơ hội này thể hiện rộng lượng một chút, kéo lòng Hoàng thượng trở về."
Thục phi hé miệng cười một tiếng, thở dài nói: "Đây là đương nhiên, hiện tại ta đã thông suốt. Ta muốn Tô Cơ vẫn còn sống, sống khỏe mạnh, ta sẽ bảo vệ mạng sống của nàng ta, để cho Hoàng thượng thấy ta rộng lượng, cho Hoàng hậu nếm mùi đau khổ!"
Hoa Thường cười yếu ớt: "Tỷ tỷ anh minh."
Thục phi cũng cười, kéo tay Hoa Thường, nhẹ giọng nói: "Tỷ muội chúng ta liên thủ, trong hậu cung này, ai có thể địch được đây?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]