*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Du Quý phi.
Beta: Mai Thái phi.
Từ Ninh cung.
Thái hậu mặc một chiếc áo bào bằng lụa màu xanh lá sen, có thêu hoa lựu bằng chỉ vàng, trên đầu chỉ búi một kiểu tóc đơn giản, đã không thể giấu được tóc bạc hai bên thái dương, hình như nếp nhăn nơi khóe mắt cũng nhiều hơn một chút.
Hoàng đế ngồi trên ghế dựa, lưng ghế được chạm trổ hoạ tiết vòng hoa đan vào nhau, ánh mắt tràn đầy sự khắc nghiệt và vẻ mặt không kiên nhẫn.
Hoàng hậu mặc một bộ y phục trắng thêu dây thường xuân, trên búi tóc chỉ cài một cây trâm hoạ tiết xoắn vòng đơn giản, cổ tay tuyết trắng đeo một chiếc vòng bạch ngọc với hai sợi tơ vàng quấn lại với nhau, cả người toát lên vẻ thanh thuần mộc mạc. Lúc này, sắc mặt Hoàng hậu tái nhợt, có chút đứng ngồi không yên, cúi đầu đứng ở giữa, hai tay đan chặt vào nhau, không dám nói lời nào.
Thái hậu chậm rãi chuyển tràng hạt bằng gỗ đàn hương vân vàng khảm ngọc thiền [1] trân quý trong tay, qua một hồi lâu mới mở miệng nói: "Từ khi Đại Lương ta lập quốc tới nay, chưa từng phát sinh chuyện mất trâm phượng. Ai gia cũng không biết nên nói gì với ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm đi, ai gia không quản được nhiều như vậy."
[1] Ngọc thiền: loại ngọc khắc hình ve sầu. Ve sầu được coi như là một biểu tượng của sự bảo vệ.
Hoàng hậu phịch một tiếng quỳ gối xuống đất, xấu hổ nói: "Thỉnh mẫu hậu bớt giận, là sai lầm của nhi thần. Nhi thần quản giáo cung nhân không nghiêm, mới xảy ra chuyện gièm pha mất trộm trâm phượng. Nhi thần sợ hãi lại không biết phải làm sao, mẫu hậu trách phạt nhi thần thế nào cũng được, ngàn vạn lần đừng tức giận ảnh hưởng đến thân thể."
Sắc mặt Thái hậu không chút gợn sóng, ánh mắt mù mịt xa xăm, mở miệng nói: "Ngươi cũng không cần thỉnh tội với ai gia, ai gia già rồi, cũng hồ đồ nên không quản được nhiều. Theo nguyện ý của ngươi là lục soát cung điện thì cứ lục soát đi, Từ Ninh cung của ai gia cũng tuỳ ngươi lục soát."
Hoàng hậu nức nở nói: "Nhi thần chỉ muốn tìm được trâm phượng sớm một chút, không phải cố ý muốn làm náo loạn khiến cung đình không yên. Chuyện lục soát cung điện, nhi thần thật sự không biết phải làm sao, cho nên mới đành nói ra biện pháp này. Nếu mẫu hậu cảm thấy không ổn, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn."
Khuôn mặt Hoàng đế vẫn luôn thâm trầm, đôi mắt của hắn như nhìn chằm chằm vào Hoàng hậu, lại hình như xuyên qua Hoàng hậu mà nhìn thấy nơi khác, lúc này mới chậm rãi lên tiếng: "Lục soát cung điện? Ngươi vừa mở miệng ra đã nói như vậy, ngươi muốn lục soát chỗ nào? Đông lục cung? Tây lục cung? Hay là toàn bộ hoàng cung?"
Hoàng hậu vừa nghe ngữ khí lạnh băng của Hoàng đế, rùng mình một cái, sau đó gian nan mở miệng: "Hoàng thượng cho phép thần thiếp nói, chuyện mất trâm phượng thần thiếp vẫn luôn cảm thấy có điểm đáng ngờ. Thần thiếp không dám trốn tránh trách nhiệm, nhưng trâm phượng được bảo quản vô cùng nghiêm mật. Thần thiếp đối với bộ phục sức mũ phượng triều phục này lúc nào cũng bảo dưỡng, thường xuyên hỏi đến, vẫn chưa xảy ra vấn đề gì. Lần dò hỏi gần nhất là vào một tháng trước, tất cả vẫn còn rất tốt, bây giờ trâm phượng đột nhiên mất đi, thần thiếp hoài nghi có người cố ý ngay lúc này hãm hại thần thiếp bất nghĩa, làm dao động lòng người."
Thái hậu nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: "Ngươi muốn nói có người cố ý trộm trâm phượng là muốn đả kích ngươi sao? Xem ra ngươi hoài nghi phi tần hậu cung làm ra chuyện này ư?"
Hoàng hậu khẩn trương mấp máy đôi môi tái nhợt, gật đầu nói: "Nhi thần biết suy đoán như vậy là không có chứng cứ, cũng tổn hại đến sự hoà thuận giữa các tỷ muội ở hậu cung, nhưng nhi thần thật sự hoài nghi như vậy."
Hoàng đế vẫy vẫy tay, sau đó day day trán của mình, mệt mỏi nói: "Trẫm không muốn nhiều lời, cũng không muốn nghe ngươi nói thêm gì nữa, ngươi muốn làm sao thì làm. Chỉ là trẫm nói cho ngươi biết, nếu sau khi lục soát cung điện mà ngươi vẫn chưa tìm được trâm phượng, thì cũng đừng đến đây khóc lóc kể lể nữa."
Hoàng hậu khóc đến sưng mắt, vô cùng tuyệt vọng nhìn bóng loan giá của Hoàng đế rời đi.
Bọn họ là phu thê, vì sao Hoàng thượng lại dứt khoác xoay người rời đi? Lúc này nàng rất hy vọng Hoàng đế có thể ở bên nàng cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này...
Thái hậu nhìn bộ dáng của Hoàng hậu, cũng cảm thấy đáng thương, khẽ thở dài một hơi: "Sắp đến Tết rồi, làm gì có đạo lý lục soát cung điện, đây là ngươi tự làm loạn trận tuyến, chuyện này thật không ra gì. Nơi này của ai gia có trâm phượng trong bộ triều phục của Thái hậu, nếu ngươi tìm không được hãy dùng cái đó đi, chờ sang năm Nội phủ làm lại cái mới."
Sau khi Hoàng đế rời Từ Ninh cung, cũng không trở lại Kiến Chương cung, mà trực tiếp đi đến Thượng Dương cung.
"Hoàng thuợng cát tường." Trên trán Hoa Thường vẫn còn đắp tấm vải, thấy Hoàng đế đến, khẽ cúi người ở trên giường coi như là hành lễ.
Lúc trước Hoa Thường xuống đất hành lễ, bị Hoàng đế hung hăng quở trách một trận, nàng biết Hoàng đế đau lòng nên nàng cũng không làm nữa.
Hoàng đế đi đến mép giường, cẩn thận đánh giá sắc mặt Hoa Thường một chút, sau đó mở miệng nói: "Sao nàng còn chưa tốt lên vậy? Thái y nói sao?"
Hoa Thường mỉm cười nói: "Vẫn là cách nói cũ, thân hư thể hàn, phải từ từ tĩnh dưỡng."
Hoàng đế gém lại góc chăn, thở dài: "Hôm nay trẫm đến, trước là chào hỏi nàng một tiếng. Hẳn nàng cũng biết trong cung của Hoàng hậu bị mất trâm phượng. Vì muốn tìm trâm phượng nên Hoàng hậu quyết định lục soát cung điện. Phỏng chừng Đông lục cung, Tây lục cung đều không thể thiếu. Nếu cung nhân đến lục soát trong cung nàng, nàng cũng đừng kinh hoảng mà hãy nhẫn nhịn cho qua."
Hoa Thường nghe vậy, khẽ nhíu mày, sau đó ôn nhu nói: "Hoàng thượng quan tâm tới thần thiếp, thần thiếp ghi nhớ trong lòng. Chỉ là chuyện lục soát cung điện này, cũng không khỏi quá..."
Hoàng đế trầm giọng nói: "Trẫm cũng cảm thấy không ổn, chỉ là Hoàng hậu khăng khăng như thế, trẫm cũng không thể ngăn trở, vậy đành tuỳ theo ý nàng ấy đi."
Hoa Thường thấp giọng khuyên nhủ an ủi: "Không phải thần thiếp không muốn để Hoàng hậu nương nương điều tra cung cấm. Chỉ là nếu như trâm phượng bị người trong hậu cung lấy đi, vậy thì làm sao có thể còn lưu lại vật chứng trong tay được? Nếu thần thiếp làm chuyện như vậy, nhất định sẽ không buông trâm phượng ra, không ném xuống giếng thì ít nhất cũng sẽ chôn dưới đất, hoặc trực tiếp dùng vật nặng ép thành khối vàng để không ai nhận ra, chẳng phải như thế là tốt nhất sao?"
Hoàng đế bất đắc dĩ cười: "Nàng nói vô cùng có lý, nhưng nếu Hoàng hậu không tự mình lục soát, thì sao mà cam tâm được? Trong lòng nàng ấy tức giận, nhìn ai cũng nghi ngờ, trẫm cũng không muốn bất nghĩa với nàng ấy."
Hoa Thường thấy tính Hoàng đế quật cường, biết khuyên không được, chỉ khẽ nói: "Hoàng thượng đừng phiền lòng, xe đến trước núi ắt có đường, nhất định sẽ điều tra ra được manh mối."
Hoàng đế thấy Hoa Thường như vậy, bất đắc dĩ kéo khóe miệng lên, lên tiếng nói: "Trẫm chỉ cảm thấy sắp đến Tết, mà còn xảy ra chuyện này thì cũng không may mắn. Mà chuyện này lại không giấu được, chắc chắn tôn thất, hoàng thân quốc thích cũng đã biết tin tức, nhất định nói thầm trong lòng vài câu. Như vậy không chỉ mất thể diện, mà còn hổ thẹn trước mặt tổ tông."
Hoa Thường ôn nhu an ủi: "Hoàng thượng nghĩ nhiều tất nhiên sẽ cảm thấy mọi chuyện không suông. Thật ra sự tình không nghiêm trọng đến vậy, chỉ là người ngoài làm cho nó loạn lên thôi. Hoàng thượng yên tâm, tất cả rồi cũng sẽ tốt thôi."
Hoàng đế vươn tay sờ khuôn mặt tái nhợt của Hoa Thường, cười nói: "Là trẫm không đúng, thân thể nàng không tốt, bệnh như vậy mà trẫm lấy chuyện phiền lòng đến quấy nhiễu nàng, thật là không nên."
Hoa Thường lắc đầu: "Thần thiếp rất vui khi Hoàng thượng đến, bất luận là chuyện gì, Hoàng thượng nguyện ý chia sẻ với thần thiếp, mặc kệ khổ hay vui, thần thiếp đều cảm thấy an tâm."
Hoàng đế than nhẹ một hơi, rồi ôm Hoa Thường vào trong lồng ngực.
---
Kính vương phủ, giờ Dậu.
Mặc dù là thời gian dùng bữa tối, nhưng Kính vương và Kính Vương phi đều không có nhã hứng cầm đũa, hai đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào tiểu hài nhi đang ngoan ngoãn dùng bữa ở một bên.
Trần Cát về đến nhà thì vô cùng kích động, một nhà ba người ôm nhau khóc rống, mất vài ngày mới tốt hơn một chút. Bây giờ Trần Cát ở trong Vương phủ chính là báu vật, đặt trong tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan, hận không thể sủng tới tận trời.
Trần Cát nhìn hai cặp mắt đen của phụ vương và mẫu phi, nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, khẽ nói: "Phụ vương, mẫu phi, mau ăn cơm đi, lát nữa thì đồ ăn sẽ lạnh mất."
Kính vương lấy lại tinh thần, cầm đũa lên, giống như đang cầm cái khung đỡ của cả nhà, rất là đoan chính. Kính Vương phi mặc kệ quy củ, đến giờ vẫn còn nhìn Trần Cát, ôn nhu nói: "Cát nhi ăn nhiều một chút, đây đều là những món con thích ăn."
Trần Cát nhìn chén mình đã đầy thức ăn do Kính Vương phi gắp, bất đắc dĩ cười hạnh phúc.
Kính Vương phi lại lải nhải chuyện quy tắc như trước: "Đứa nhỏ này, thật vất vả mới về nhà được, phải tẩm bổ cho thật tốt. Mẫu phi nhìn con gầy giống như cây đậu giá, nhất định ở trong cung không ăn được gì. Lại nói trong cung dùng thiện cũng toàn dựa theo quy củ, làm gì có ai có thể được ăn uống tùy thích đâu kia chứ?"
Trần Cát cảm thấy ấm áp trong lòng, ở trong cung hắn sống cũng tốt, nhưng chung quy không thể so với nhà mình.
Kính Vương phi nhìn bộ dáng Trần Cát há to miệng ăn cơm thì đỏ hốc mắt, lén lấy khăn xoa xoa, cười nói: "Ta thấy lúc Cát nhi về mang theo rất nhiều vật phẩm, đều là đồ thưởng từ các cung sao? Lúc con hồi cung nhớ phải đáp lễ với người trong cung, đừng có quên ai đấy. Người trong cung đều lòng dạ hẹp hòi, nếu bởi vì chuyện này mà đắc tội với ai thì sau này con sẽ bị làm khó làm dễ, phụ mẫu lại không ở bên cạnh con, vậy thì biết phải làm sao đây?"
Trần Cát ngoan ngoãn gật đầu: "Cát nhi nhớ rồi."
Vương phi cười vui vẻ, vươn tay sờ đầu Trần Cát, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Sau khi Trần Cát dùng bữa tối xong, chạy vào phòng mình, sắp xếp lễ vật tặng cho phụ mẫu, để một đống trên bàn.
Kính vương và Kính Vương phi tuỳ ý để Trần Cát đùa nghịch, vô cùng cưng chiều.
"Đây là mực Tùng Yên thượng phẩm được sản xuất ở Lâm Ấp, là mẫu phi Thuợng Dương cung cho con, nghe nói vô cùng trân quý, con cố ý mang về cho phụ vương đấy." Trần Cát hiến vật quý như thể dâng lên một món đồ từ đống đồ chơi quý báu của nó vậy.
"Còn bức tranh cổ phi thiên này là Đại hoàng huynh tặng cho con, nghe nói là chân tích của Ngô Đạo Tử, vô cùng hiếm thấy, giờ con tặng cho mẫu phi."
"..."
Kính vương và Kính Vương phi mừng rỡ không khép miệng lại được, nhìn chính nhi tử của mình hứng thú bừng bừng lấy ra từng món đồ vật, tâm trạng của bọn họ cũng được đong đầy, hình như không còn chỗ trống.
Trần Cát từ nay nải phía dưới lấy ra một hộp vuông dài, biểu tình có chút nghi hoặc, nhỏ giọng nói: "Hộp này bỏ vào lúc nào, sao con lại không nhớ vậy?"
Vương phi khẽ bước lên trước, nhìn vào hộp men sứ mặt đen đế đỏ khắc hoa hướng dương trong tay Trần Cát, cất tiếng hỏi: "Sao thế, có gì không đúng ư?"
Trần Cát nghiêng đầu nói: "Đây là tay nải con tự chuẩn bị, con nhớ không lầm thì hình như không có cái hộp này."
Dứt lời, Trần Cát mở hộp ra, trâm phượng màu vàng lẳng lặng nằm bên trong, phượng hoàng trên trâm phượng sinh động như thật, vỗ cánh sắp bay, quý khí bức người.
------------
Tràng hạt bằng gỗ đàn hương vân vàng
Ngọc thiền
*Hai cái này ghép lại thành tràng hạt của Thái hậu ^~^
Trâm phượng (Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]