Chương trước
Chương sau
Edit: Lan Sung nghi.

Beta: Mai Thái phi.

Tay Hoàng hậu nhẹ nhàng nắm lại, hộ giáp dài cong cong chạm đến lòng bàn tay, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ung dung, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: "Xưa nay Thục phi muội muội nói chuyện đều như vậy, nếu không phải bổn cung và muội sống chung đã nhiều năm, biết rõ phẩm hạnh của muội, e là bổn cung sẽ tức giận. Thục phi muội muội nói chuyện nhẹ nhàng một chút, đừng khiến các muội muội mới tiến cung sợ hãi."

Sắc mặt Thấm Thục phi cứng đờ, khóe mắt nhìn lướt qua Hoàng hậu. Hoàng hậu tươi cười khoan dung, khí độ nhàn nhã, trong mắt Thấm Thục phi, thật sự là quá chói mắt.

"Quả thật là thần thiếp không đúng. Thần thiếp và các vị muội muội mới tiến cung còn chưa quen thuộc lắm, nên nói chuyện có chút tùy ý, khiến Hoàng hậu nương bận tâm rồi." Khóe miệng Thấm Thục phi nâng lên, nở nụ cười ôn nhu, nhẹ nhàng lên tiếng, ngữ khí ôn hòa.

Hoàng hậu không để ý lắm, cười nói: "Thục phi muội muội bị cấm túc lâu ngày, không quen thuộc các vị muội muội mới cũng là chuyện bình thường."

Nụ cười của Thấm Thục phi càng thêm xinh đẹp, ôn nhu nói: "Đúng vậy, sao thần thiếp có thể so được với Hoàng hậu nương nhàn nhã thoải mái. Vị Ương cung lớn như vậy một mình nương nương độc hưởng, cũng không có phi tần thuộc vị (các phi tần địa vị thấp sống cùng trong cung do một phi tần địa vị cao làm chủ),sinh hoạt tự tại biết bao. Đáng thương cho thần thiếp, phải bận tâm đông đảo tỷ muội trong Tiêu Phòng cung, sơ sẩy một chút, đó là tội danh quản giáo không nghiêm, hiện tại nghĩ đến cảm thấy cũng thật là chua xót."

Nói xong Thấm Thục phi còn cầm lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt, tư thái xinh đẹp ôn nhu.

Hoàng hậu nghe trong lời nói của Thấm Thục phi ẩn chứa ý tứ sâu xa, nụ cười hơi nhạt đi một chút, cố nén tức giận, sau đó lên tiếng: "Thục phi muội muội thật là vất vả, bổn cung thân là chủ lục cung, nhưng lại quản giáo không nghiêm, liên lụy muội muội bị phạt rồi."

Hoàng hậu là chủ lục cung, là người lãnh đạo và chủ nhân của tất cả phi tần. Nhưng bởi vì hai triều đều thi hành chế độ chủ quản cung điện, khiến cho quyền hành của Hoàng hậu bị giảm bớt. Chủ của một cung hầu như có quyền lực tuyệt đối với phi tần trong cung của mình, Hoàng hậu chỉ có thể quản lý gián tiếp. Đây cũng là nguyên nhân khiến Hoàng hậu tức giận.

Tuy Thấm Thục phi bị Ôn Quý tần liên lụy phải cấm túc, nhưng mặt khác cũng nói rõ mức độ quyền lực của nàng ta đối với Ôn Quý tần. Đây là điều Hoàng hậu không có được, đương nhiên sẽ khiến Hoàng hậu xấu hổ và không cam lòng.

Những lời này của Thục phi đã nói ra sự thật Hoàng hậu không có quyền, chế nhạo nàng, nàng có thể không tức giận sao?

Thấm Thục phi lắc đầu, ôn nhu nói: "Sao Hoàng hậu lại nói những lời này chứ? Đều là lỗi của muội, do muội quản giáo không nghiêm mà thôi. Được rồi, không nói những chuyện bực mình này nữa. Vừa rồi thần thiếp nhắc đến An Mỹ nhân cũng là vì suy nghĩ đến nguyên nhân Hiền phi muội muội không có trong cung. Hiện tại Thượng Dương cung không có nương nương chủ vị, phân vị của An Mỹ nhân lại có chút thấp, nên thần thiếp muốn Hoàng hậu nương nương để tâm chăm sóc nhiều hơn là lẽ thường tình. Thần thiếp cũng chỉ là quan tâm đến long tự của Hoàng thượng và hiền danh của Hoàng hậu nương nương, mà lại không để ý lời nói của mình có chút thẳng thắn, nên mới khiến cho Hoàng hậu nương nương hiểu lầm."

Hoàng hậu vẫn nỗ lực duy trì tươi cười trên mặt, kìm nén tức giận của mình xuống, nhẹ giọng nói: "Ồ? Thì ra là như vậy, là bổn cung sai rồi, hiểu lầm ý tốt trong lời nói của muội muội."

Thấm Thục phi cười đến thỏa mãn đắc ý: "Là do thần thiếp nói chuyện không lựa lời mà thôi. Nương nương cũng biết tính tình này của muội, nói chuyện không suy nghĩ, dù có ý tốt cũng bị coi là lòng lang dạ thú, sau này muội nhất định sẽ sửa."

Hoàng hậu phẫn nộ đến mức ngực muốn nổ tung, hiện tại miệng lưỡi của Thấm Thục phi càng thêm sắc bén!

An Mỹ nhân nghe thấy tên mình được nhắc đến thì nàng sợ hãi đến mức sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, vội vàng đứng dậy hành lễ, thấp giọng nói: "Sự quan tâm của Hoàng hậu nương nương và Thục phi nương nương, tần thiếp xin ghi lòng tạc dạ. Hiện tại tần thiếp toàn bộ đều tốt, thai nhi cũng ổn định, đa tạ nương nương quan tâm."

Hoàng hậu nhìn An Mỹ nhân, đang muốn mở miệng, Thấm Thục phi lại giải vây: "An muội muội mau đứng lên, hiện tại ngươi đang mang thai, cần phải cẩn thận một chút, chúng ta là tỷ muội đâu cần đa lễ như vậy."

Hoàng hậu nhìn Thấm Thục phi đoạt lời của mình với ánh mắt lạnh băng, mở miệng nói: "Thục phi vượt quá quy củ rồi đấy."

Thấm Thục phi quay đầu nhìn về phía Hoàng hậu, khoa trương lấy khăn tay che miệng, sau đó sợ hãi cười duyên nói: "Ôi, thật là, mong Hoàng hậu nương nương thứ tội. Thần thiếp vừa thấy An muội muội đang mang long duệ hành lễ, lập tức không kiềm chế được mà mở miệng lên tiếng. Thần thiếp cũng chỉ là quan tâm đến hoàng tự mà thôi. Hoàng hậu nương nương tha thứ cho thần thiếp lần này đi."

Hoàng hậu chỉ cảm thấy trong ngực có một trận lửa, càng cháy càng lớn.

Thấm Thục phi đã sớm không còn là nữ nhân thụ sủng lục cung năm đó nữa. Nàng ta dựa vào cái gì mà dám nói chuyện với nàng như vậy?

Trong khi Hoàng hậu và Thục phi giao phong ngươi một câu ta một câu, thì các phi tần khác ngồi xem diễn. Có người cho đó là chuyện không liên quan đến mình, có người là sợ không dám lên tiếng... Còn An Mỹ nhân, vẫn đang quỳ trên mặt đất.

Những nữ nhân này, có mấy người thật lòng quan tâm đến An Mỹ nhân? Cũng vì nàng ấy đang mang thai, bằng không thì Hoàng hậu và Thục phi cũng chẳng thèm liếc nhìn nàng ấy một cái. Cho dù có thai đi nữa thì An Mỹ nhân cũng chỉ có thể được đưa lên làm bia ngắm cho các nàng tranh đấu mà thôi.

Phần lớn thời gian Nghiêm Tu nghi đều cúi đầu, nhưng bây giờ nàng lại hơi ngẩng lên, nhìn An Mỹ nhân đang cẩn thận quỳ trên mặt đất, mở miệng nói: "Hoàng hậu nương nương và Thục phi tỷ tỷ không nên tranh chấp nữa. Đều là tỷ muội trong cung, lời nói khó tránh khỏi có chỗ va chạm, vẫn nên để An Mỹ nhân đứng lên trước đi."

Hoàng hậu quay đầu nhìn về phía Nghiêm Tu nghi, sau đó cười cười nói: "Nghiêm Tu nghi nói có lý, xem bổn cung này, lại không chú ý đến An Mỹ nhân. An Mỹ nhân mau đứng dậy ngồi xuống đi. Bổn cung và Thục phi đều là vì muốn tốt cho ngươi thôi. Ngươi cũng không cần sợ hãi, bảo trọng thân thể cho tốt mới là điều quan trọng, sau này vì Hoàng thượng sinh hạ một đứa bé khỏe mạnh là đã lập công lớn rồi."

An Mỹ nhân nhu thuận đáp: "Vâng, tần thiếp cẩn tuân dạy bảo của nương nương, tạ ơn nương nương."

Hoàng hậu khoan dung cười nói: "Chỗ bổn cung còn có một ít huyết yến tốt nhất, ngươi mang về bồi bổ thân thể, không thể để mảnh mai như vậy được."

An Mỹ nhân cúi đầu tạ ơn, sau đó nàng hơi quay đầu nhìn về phía Nghiêm Tu nghi, cười cảm kích.

Nghiêm Tu nghi lễ phép cười đáp lại một chút.

Còn Thấm Thục phi thì khẽ nhíu mày. Nghiêm Tu nghi vẫn luôn là người chuyện không liên quan đến mình thì sẽ trưng ra tư thái cao quý, sao hôm nay nàng ta lại lên tiếng giúp An Mỹ nhân vậy?

Thật ra, cảm giác tồn tại của Nghiêm Tu nghi trong hậu cung vẫn luôn không cao. Tuy lúc mới tiến cung nàng đã khiến không ít người chú ý, nhưng quanh năm đều cáo ốm không ra ngoài. Dù nàng chịu ức hiếp từ Khánh Quý tần thì cũng không dám lên tiếng, chứ đừng nói đến những chuyện nhàn tản của người khác. Cho dù có là chuyện của bản thân mình thì nàng ấy cũng đều không quan tâm.

Nghiêm Tu nghi rũ mắt xuống, không ai biết trong lòng nàng đang nghĩ gì.

Bên kia, Tây Bắc, chạng vạng.

Hoàng đế hạ lệnh tổ chức một buổi dạ yến lửa trại long trọng, một mặt ăn mừng kết thúc chiến tranh, mặt khác là nghênh đón khách quý Hồ Nhung từ đường xa đến.

Lửa trại ở trung tâm bãi đất trống cháy cực lớn, phát ra những tiếng nổ "tách, tách". Mọi người xung quanh cũng đã ngồi vào chỗ của mình. Vì là tiệc do Hoàng đế tổ chức nên vô cùng trang trọng. Dựa theo phẩm vị cấp bậc mà ngồi từ xa tới gần, vây quanh lửa trại thành bố cục hình chữ nhật.

Ghế trên đương nhiên là Hoàng đế và nữ chủ nhân Hoa Thường. Bên trái là người Hồ Nhung, bên phải là người Đại Lương, phân chia ranh giới rõ ràng.

Đại Lương lấy bên trái làm chính, thế nhưng để người Hồ Nhung ngồi bên trái ở đây có hàm nghĩa tả nhẫm [1], mang theo sắc thái dân tộc nhiều hơn là sắc thái chính trị.

[1] Tả nhẫm: mặc áo trái vạt. Ngày xưa những người Di, người Địch mặc áo trái vạt. Vì thế, "tả nhẫm" (左衽) là ẩn dụ đồng hóa với dân tộc khác.

Hoa Thường mặc trang phục lộng lẫy tham dự, yên lặng ngồi bên cạnh Hoàng đế, hơi cúi đầu.

Đây là một thể nghiệm đáng kinh ngạc, có lẽ là lần duy nhất trong suốt cuộc đời này của nàng - được ngồi sánh vai với Hoàng đế.

Thật ra việc này vốn là trái với quy củ. Đây là đãi ngộ của Hoàng hậu, nhưng Hoàng hậu không đến, mà Hoàng đế lại ngầm đồng ý, cho nên Hoa Thường chỉ có thể lòng đầy phức tạp mà ngồi xuống. Nội tâm có chua có ngọt, không rõ là tư vị gì.

Hoàng đế giơ chén rượu trong tay lên, giọng nói vang dội: "Dạ tiệc hôm nay không cần giữ lễ tiết, mọi người tùy ý, trẫm cạn trước kính mọi người!" Dứt lời, hắn ngửa đầu uống một hơi cạn ly rượu, sau đó quay ngược đế ly, mọi người nhìn trầm trồ khen ngợi.

Đại vương Hồ Nhung Kham Bố cũng giơ chén rượu trong tay lên, hùng dũng nói: "Hoàng đế bệ hạ Đại Lương, tối nay mở tiệc chiêu đãi không câu nệ lễ nghĩa, Hồ Nhung ta cũng chuẩn bị một chút tiết mục ngẫu hứng, đến lúc đó mời Hoàng đế bệ hạ nể mặt thưởng thức."

Ngồi vị trí đầu tiên bên phải là Tuyên Thành vương, hắn nhìn Kham Bố nói: "Sớm đã nghe nói Hồ Nhung ca vũ cưỡi ngựa bắn cung mọi thứ đều tinh thông, hôm nay bổn vương phải nhìn cho đã mắt một lần."

Vương phi Hồ Nhung Bố Xích tiếp lời nói: "Trước kia Tuyên Thành vương đã từng xem qua ca vũ của Hồ Nhung rồi sao?"

Tuyên Thành vương cười nói: "Năm đó lúc còn trẻ bổn vương từng theo phụ hoàng tuần du Tây Bắc, từng thấy dân chúng biên cảnh biểu diễn ca vũ Hồ Nhung. Nhưng ca vũ Hồ Nhung chân chính có kiểu dáng như thế nào thì bổn vương chưa từng thấy. Có điều Hồ Nhung sinh dưỡng mỹ nữ, nghĩ đến cũng là cảnh đẹp ý vui."

Mọi người đều cười thân thiện. Hồ Nhung nhiều mỹ nữ đã nổi tiếng khắp thiên hạ, đặc biệt là nữ tử quý tộc. Các nàng chăm sóc tỉ mỉ lại không cần làm việc, khuôn mặt tràn đầy phong tình dị vực [2], vô cùng mị hoặc.

[2] Dị vực: vùng đất khác, ở đây ý nói Hồ Nhung.

Vương phi Bố Xích cười nói: "Nếu Vương gia thích mỹ nữ Hồ Nhung, sao không cưới một người về phủ? Hiện tại trong đội ngũ Hồ Nhung ta có rất nhiều nữ tử quý tộc, tối nay cũng có vài vị trong đó muốn hiến vũ. Nếu Vương gia coi trọng, ta nghĩ Đại vương chúng ta cũng rất vui lòng kết duyên Tần Tấn (kết hôn, thành thân)."

Đại vương Kham Bố nhìn Vương phi của mình nói linh tinh, sắc mặt hơi trầm xuống. Nhưng ở đây có nhiều người như vậy, hắn không thể trực tiếp mở miệng răn dạy nên sắc mặt càng thêm tối tăm.

Quả nhiên nữ nhân là loại tóc dài não ngắn! Vương phi này của hắn nói về võ dũng ngang ngược kiêu ngạo thì là số một, nhưng chỉ số thông minh lại không được cao.

Tuyên Thành vương xoay xoay chén rượu trong tay, nhướng mày cười nói: "Vương phi nói đùa rồi. Ở Đại Lương cưới làm vợ, nạp làm thiếp, bổn vương đã có Vương phi cưới hỏi đàng hoàng, sao còn cưới được nữa? Bằng không sẽ khiến cho người trong thiên hạ cười đến rụng răng mất. Bổn vương vẫn là có chút thanh danh anh hùng đấy."

Mọi người lại cười ầm lên.

Sắc mặt Vương phi Bố Xích cứng đờ. Ý của nàng chính là nạp thiếp, chẳng qua nàng không nắm rõ nghĩa của hai từ cưới và nạp, cho nên mới gây ra trò cười như vậy. Nhưng Tuyên Thành vương đã tỏ rõ ý cự tuyệt, nên nàng cũng không thể mở miệng nói tiếp.

Xem ra Tuyên Thành vương thật sự không có ý định này, sự cự tuyệt trong lời nói đã rất rõ ràng.

Hoàng đế ngồi trên cao bình tĩnh xem náo nhiệt, thấy thế liền mở miệng nói: "Lúc trước ranh giới giữa Đại Lương và Hồ Nhung rõ ràng, không thông hôn lẫn nhau. Nhưng hiện giờ Đại Lương ta và Hồ Nhưng bắt tay giảng hòa, kết làm bạn bè. Hôm nay nhân dịp này, trẫm hạ chỉ hủy bỏ pháp lệnh cấm thông hôn Lương - Nhung, dân chúng biên cảnh tự do tùy ý gả cưới, nguyện Đại Lương ta và Hồ Nhung bách niên hảo hợp [3]."

[3] Bách niên hảo hợp: Trăm năm hòa thuận, tốt đẹp, thường dùng để chúc đôi tân nhân trong ngày cưới.

Sắc mặt Đại vương Kham Bố lại thay đổi, ánh mắt cũng tối sầm xuống. Tuy nhiên, mọi người xung quanh liền đứng dậy khỏi chỗ ngồi, quỳ xuống hô vang: "Hoàng thượng thánh minh! Nguyện Đại Lương ta và Hồ Nhung bách niên hảo hợp!"

"Hoàng thượng thánh minh! Nguyện Đại Lương ta và Hồ Nhung bách niên hảo hợp!"

"Hoàng thượng thánh minh! Nguyện Đại Lương ta và Hồ Nhung bách niên hảo hợp!"

Hoàng đế giơ hai tay lên, giọng nói vang dội: "Các khanh bình thân, không cần đa lễ."

Sau khi mọi người tạ ơn thì đứng dậy sửa sang lại trang phục rồi về chỗ ngồi của mình.

Tuy trên mặt Đại vương Kham Bố cũng mang theo ý cười, nhưng lại không thật lòng. Thần sắc của hắn nặng nề, khóe mắt liếc Vương phi bên cạnh một cái, tràn ngập cảnh cáo.

Vương phi Bố Xích không rõ nguyên nhân, nhưng dường như cũng biết bản thân đã làm sai chuyện gì. Bởi vì tính tình cao ngạo trời sinh nên nàng không thể cúi đầu trước Kham Bố vương. Nàng vẫn ngẩng cao đầu như cũ, không nhìn lại trượng phu bên cạnh.

Kham Bố vương biết rõ tính cách thê tử của mình, cũng chỉ có thể đè nén tức giận xuống.

Thật ra hắn cũng tán thành để cho các thân vương đại thần của Đại Lương nạp vài vị quý nữ Hồ Nhung về, hiến vũ đêm nay cũng vì nguyên nhân này mà chuẩn bị. Đáng tiếc lại bị Vương phi không hiểu chuyện của hắn làm rối tung rối mù.

Quý nữ Hồ Nhung không ít, nhưng tất nhiên những quý nữ tôn quý hiển hách sẽ không tự hạ thấp bản thân mình để làm sườn thiếp cho người khác, cho nên người mà Kham Bố vương chuẩn bị đều là các tiểu thư quý tộc thứ xuất.

Ở thời đại này, bất kì quốc gia nào cũng vậy, nam nhân đều có thể tam thê tứ thiếp. Đương nhiên hài tử cũng phân biệt tôn ti đích thứ, Hồ Nhung cũng không phải là ngoại lệ.

Quý nữ có thân phận như vậy, gả đến Đại Lương cũng sẽ không đau lòng.

Tuy rằng Kham Bố vương còn trẻ tuổi, nhưng vẫn có thể nhìn xa trông rộng, suy nghĩ thấu đáo. Nếu trong nhà của hoàng tộc, trọng thần Đại Lương có quý nữ Hồ Nhung thì sẽ là một chuyện tốt. Điều này đại biểu cho việc trong huyết mạch tương lai của Đại Lương sẽ có huyết thống Hồ Nhung.

Tuy hiện tại ảnh hưởng của mẫu tộc rất nhỏ, nhưng đó cũng chỉ là so với phụ tộc, còn so với ngoại tộc vẫn là thân cận hơn.

Một thế hệ tiếp một thế hệ, tích nhỏ thành lớn, luôn có chỗ tốt.

Nhưng thông hôn biên cảnh Lương - Nhung, ý nghĩa lại không giống như vậy.

Lịch sử của người Hán ở Đại Lương vô cùng lâu dài, văn hóa cực kì phồn thịnh, khí thế dân tộc vô cùng to lớn. Tuy Hồ Nhung cường hãn, nhưng so với Đại Lương thì vẫn quá nhỏ bé đơn bạc.

Mà thông hôn lại là ý nghĩa thường xuyên lui tới, giao lưu văn hóa, trao đổi tư tưởng. Nếu cứ liên tục như vậy, Hồ Nhung sẽ sớm bị dân tộc bao la đáng sợ này đồng hóa, sẽ giống như các dân tộc không biết tên khác trong lịch sử, từ từ biến mất trong đại dương mênh mông đó, trở thành một bộ phận của người Hán.

Cho nên sắc mặt khó coi của Kham Bố vương cũng có thể lý giải được.

Gả vài vị quý nữ và thông hôn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Đáng tiếc, hiện giờ chiến sự Hồ Nhung thất bại, cho nên đối với miệng vàng lời ngọc của Hoàng đế về chuyện thông hôn, thì bọn họ cũng rất khó phản bác.

Chỉ trong giây lát, sắc mặt của Kham Bố vương đã khôi phục lại như bình thường. Hắn tiếp tục uống rượu như trước, vẻ mặt không thấy chút gì khác biệt.

Hoàng đế luôn âm thầm quan sát sắc mặt của Kham Bố vương, thấy hắn ta như vậy, Hoàng đế hơi lộ ra nét tươi cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy vị Đại vương trẻ tuổi này không phải người tốt lành.

Thông hôn là vì kế lâu dài, vì con cháu sau này, còn hiện tại, vẫn là muốn đánh...

Hoa Thường cũng không quan tâm hai vị đế vương đang "đao qua kiếm lại". Nàng nâng tay áo rộng lên, cầm một quả nho cho vào miệng, nhẹ nhàng cắn xuống, chỉ một thoáng đã thấm vào đến tận đáy lòng, so với cống phẩm trong hoàng cung còn ngon hơn vài phần.

Hoa Thường hơi quay đầu thấy Hoàng đế có chút trầm mặc, ôn nhu mở miệng: "Vào đông còn có thể có nho thơm ngọt tươi mới như thế này, thật là hiếm có. Hoàng thượng cũng nếm thử đi, đừng lãng phí tâm ý của thuộc hạ."

Hoàng đế lấy lại tinh thần, nhìn Hoa Thường ôn nhu mỹ lệ, nở nụ cười nhẹ nhàng thư thái, thấp giọng nói: "Giống nho khác biệt, một bên sinh trưởng ở nơi hoang dã, một bên do người trồng. Cho dù Thường nhi yêu thích thì cũng không nên ăn nhiều."

Hoa Thường mím môi cười cười. Không phải là cổ nhân không thông minh nên toàn sử dụng những phương pháp đơn giản, chẳng qua là họ cảm thấy phung phí mà thôi. Nhưng loại phương pháp này cũng không được người khác yêu thích, vẫn kém hơn một bậc so với những loại thực vật sinh trưởng tự nhiên theo mùa. Thậm chí còn có người ngoan cố cho rằng lương thực cỏ cây đơm hoa kết quả trái mùa đó là điềm xấu.

Không phải cổ nhân nào nhìn thấy mẫu đơn nở vào mùa đông thì cũng đều nghĩ đó là điềm lành, mà đa số bọn họ sẽ cho rằng là do yêu ma tác quái thì đúng hơn. Cho nên đừng tác quái, so với người hiện đại thì ý thức bảo vệ môi trường của người cổ đại cao hơn nhiều.

"Vâng, thần thiếp đã biết." Hoa Thường ngoan ngoãn đáp, nàng biết đây là Hoàng đế quan tâm đến nàng.

Đột nhiên Kham Bố vương ở phía dưới mở miệng nói: "Hoàng thượng và Hiền phi nương nương đang nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy? Bổn vương thật là hâm mộ."

Hoàng đế quay đầu nhìn về phía Kham Bố vương, lên tiếng nói: "Sao Đại vương lại phải hâm mộ chứ? Vương phi trời sinh mỹ lệ, xuất thanh từ danh môn, lại anh dũng sáng suốt, thật là phúc khó có được. Đại vương còn có gì không hài lòng sao?"

Kham Bố vương cười haha nói: "Hoàng đế bệ hạ nói đùa. Người xem vị đại phi này của ta, chỗ nào cũng tốt, chỉ là hành sự lại quá vụng về ngạo mạn. Ta vốn là một nam nhân không câu nệ tiểu tiết, Vương phi cũng như vậy. Tuy là tri kỉ hiểu nhau, nhưng lại không có sự nâng đỡ giữa phu thê. Ôi, thật là hối hận cả đời."

Hoa Thường nghe Kham Bố vương nói vậy, đúng là hắn đã say rồi. Hắn có thể nói những lời này trước mặt nhiều người như vậy được sao? Hoa Thường ngẩng đầu nhìn Vương phi Bố Xích ngồi bên cạnh Kham Bố vương, lại ngạc nhiên phát hiện gương mặt vị Vương phi tính cách nóng nảy kia không có chút gì khác biệt. Dường như đối với những lời nói vừa rồi của Kham Bố vương, nàng ta không có ý phản đối.

Đúng là người có năng lực, không sợ bất cứ điều gì.

Vương phi Bố Xích nở nụ cười, tiếp lời: "Ta lớn hơn Đại vương vài tuổi, thời gian thành thân lại không dài. Nói về tình cảm phu thê, đương nhiên là không sâu, cũng không trách Đại vương có tiếc nuối trong lòng." Trong giọng nói của Bố Xích còn mang theo vài phần cảm thán.

Hoàng đế cũng bị phu thê hai người làm cho có chút rối loạn, cười cười mở miệng nói: "Thân phận Đại vương tôn quý, nếu muốn có tiểu cô nương có phong thái, tùy ý nạp mấy người là được, sao lại hối hận cả đời, nói quá lời rồi."

Kham Bố vương nghe vậy đứng dậy, hành lễ theo lễ tiết của Hồ Nhung, sau đó lên tiếng nói: "Hoàng đế bệ hạ không biết, tuy ta có thể tùy ý hưởng dụng quý nữ Hồ Nhung, nhưng lại không có một ai có thân phận tôn quý như Vương phi. Tuy Vương phi cao quý nhưng không thích hợp để làm thê tử. Mỗi khi ta nghĩ đến thì đều vô cùng tiếc nuối, cho nên tại đây muốn xin Hoàng đế bệ hạ Đại Lương cho một ân điển."

Lúc này Hoàng đế có thể mơ hồ nhìn ra tâm tư của Kham Bố vương, khẽ thu lại nét tươi cười: "Đại vương thân là vua của một nước, sao lại đi thỉnh cầu như vậy? Thật sự là nói quá lời rồi. Trẫm là người vô đức, nếu có chuyện Đại vương không làm được, thì trẫm có thể làm được gì?"

Kham Bố vương cung kính như trước nói: "Chuyện này đối với ta có thể vô cùng gian nan, nhưng đối với Hoàng đế bệ hạ mà nói thì dễ như trở bàn tay. Khi còn nhỏ ta vô cùng ngưỡng mộ Đại Lương phồn vinh và hưng thịnh. Bây giờ ta may mắn được kế thừa vương vị, cuối cùng có thể hoàn thành mong muốn khi còn nhỏ là cưới một vị công chúa nhà Hán làm vợ, hi vọng Hoàng đế bệ hạ có thể dùng khoan dung và nhân ái của ngài, chiếu sáng đất Hồ Nhung ta!"

Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống, còn Hoa Thường thì ngây ngẩn cả người, vị Đại vương Hồ Nhung này thật đúng là... da mặt dày.

Công chúa Tố Chi ngồi bên phải, vừa nghe thấy thì trực tiếp làm nghiêng chén rượu, trong nháy mắt sắc mặt đã trở nên trắng bệch. Mọi người nhìn sang, Công chúa Tố Chi cố gắng gượng cười, sau đó cúi đầu không dám nói lời nào.

Không khí bữa tiệc yên tĩnh hẳn đi, không còn linh đình náo nhiệt như vừa rồi nữa.

Đột nhiên có một đại thần ngồi phía bên phải đứng lên chắp tay với Kham Bố vương, cung kính nói: "Lời này của Đại vương thật vô lễ. Chính thê của Đại vương còn đang ngồi bên cạnh, mà ngài lại có thể mở miệng nói chuyện thú thê, vậy ngài đặt Vương phi ở đâu? Đặt công chúa Đại Lương tôn quý của chúng ta ở chỗ nào?"

Kham Bố vương nhìn lão đại thần cười cười rồi nói: "Khi bổn vương còn nhỏ đã nghe chuyện "Chiêu Quân lấy chồng biên tái xa xôi" [4], Công chúa Văn Thành gả cho Thổ Phồn [5], Công chúa Kim Thành hòa thân khi còn nhỏ. Tuy đây là những lời nói trong lúc xúc động, nhưng đều là sự chân thành và tôn kính từ tận sâu trong thâm tâm của bổn vương. Đây không chỉ là ý riêng của bổn vương, mà còn là tình hữu nghị giữa hai quốc gia dân tộc! Đại nhân nói đến danh phận chính sườn, thật là lời nói nông cạn."

[4] Vương Chiêu Quân (chữ Hán: 王昭君, bính âm Wang zhào jun; 51 TCN - 15 TCN): là mỹ nhân thời Hán, chấp nhận gả đến Hung Nô để duy trì hòa bình Hán - Hung.

[5] Văn Thành Công chúa (chữ Hán: 文成公主, 623 - 1 tháng 11 năm 680),được biết đến tại Thổ Phồn với tên gọi Giáp Mộc Tát Hán Công chúa (甲木薩漢公主),là một Công chúa của nhà Đường gả đến Thổ Phồn để hòa thân, cháu gái của Hoàng đế Đường Thái Tông Lý Thế Dân.

Sau đó Kham Bố vương xoay người về phía Hoàng đế, mở miệng nói: "Hoàng đế bệ hạ Đại Lương tôn kính, nếu bệ hạ đồng ý hạ thấp gả Công chúa điện hạ cho ta, đương nhiên ta sẽ lấy lễ nghi chính thất để nghênh đón nàng ấy, Vương phi của ta sẽ trở thành trắc thất, xin Hoàng đế bệ hạ cho phép."

Vương phi Bố Xích cũng hành lễ theo, hiển nhiên nàng cũng không có dị nghị gì với những lời này của Kham Bố vương.

Hoa Thường nhìn một màn trước mắt này liền hiểu rõ, chắc chắn nội bộ Hồ Nhung đã thảo luận vấn đề này rất kĩ. Đến cả Vương phi Bố Xích cũng cố gắng hết sức mà thúc đẩy, hiển nhiên là Kham Bố vương không có được sẽ không từ bỏ.

Hơn nữa Kham Bố vương thật sự thông minh, hắn vẫn chưa chỉ định cụ thể là vị Công chúa nào, hiển nhiên là cũng chấp nhận khả năng Công chúa được sắc phong từ nữ nhi của tôn thất. Xem ra điều này cũng không phải là không thể chấp nhận.

Tuyên Thành vương thưởng thức chén rượu trong tay, cười mở miệng nói: "Thành ý của Đại vương thật sự khiến người khác cảm động, nhưng ở Đại Lương ta có một câu nói: Người vợ Tào Khang (ý chỉ người vợ kết tóc, cưới hỏi đàng hoàng, khi còn khó khăn) không thể bỏ. Hán học của Đại vương xuất chúng, hẳn là hiểu rõ câu nói này có ý gì? Vương phi Bố Xích là thê tử được ngài cưới hỏi đàng hoàng, lại là quốc mẫu một nước, sao có thể nói phế là phế dễ dàng như vậy? Nếu thật sự là vì cưới Công chúa thân phận tôn quý mà vứt bỏ chính thê, như vậy Đại vương chính là loại người không có phẩm đức. Bản thân còn không có đạo đức thì nói gì đến đạo đức quốc gia đây?"

Sắc mặt Hoàng đế âm trầm, Hoa Thường thấy Kham Bố vương muốn mở miệng phản bác, lập tức mở miệng nói trước: "Bổn cung chỉ là nữ nhân hậu cung, theo lý không thể mở miệng nói đến đại sự triều chính bang giao. Chỉ là yến hội đêm nay cũng không phải là hội đàm, mà mọi người đang bàn về chuyện hôn nhân, cho nên bổn cung cũng cả gan nói mấy câu, không biết ý Vương gia thế nào?"

Kham Bố vương nhìn khuôn mặt Hoa Thường ôn nhu xinh đẹp, rất có phong độ đưa tay nói: "Mời nương nương nói."

Hoa Thường mỉm cười. Nàng biết, Kham Bố vương sẽ biết xấu hổ mà không đoạt lời với một nữ nhân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.