Buổi sáng tại Công chúa phủ, Phò mã mất tích đã được sáu năm, trong sáu năm qua công chúa luôn ăn một mình, bây giờ lại xuất hiện thêm một người trên bàn ăn, nhiều thêm một đôi đũa.
Không có ai phân phó, bữa sáng, Sở ma ma giống như rất tự nhiên mà sắp xếp mọi thứ, bà cảm thấy người xa lạ kia, có đủ tư cách cùng công chúa ngồi cùng một bàn ăn, thế là mới có tình cảnh như thế này.
Thỏ ở bên dưới bàn ăn, tự mình gặm cà rốt, Miên nhi theo thường lệ hầu hạ bên người công chúa, sở ma ma thì lại đứng một bên bàn thỉnh thoảng vì người xa lạ kia gắp thức ăn cho hắn.
Càng trưởng thành, Tuyên Thành càng chán ghét mấy món ăn dầu mỡ, nàng chỉ ăn thanh đạm, vậy nên trên bàn toàn là món thanh đạm cùng với cháo gạo kê.
Trên bàn ăn bầu không khí yên lặng, ngoại từ thi thoảng có vài tiếng va chạm của bát đũa, ngoài ra không còn âm thanh gì khác, mà hai người dùng bữa cũng không có ý định cùng nhau nói chuyện.
Miên nhi thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, nhưng không rõ là đã xuất hiện ở đâu, nàng lắc đầu chắc mình đang bị ảo giác.
Trong lòng nàng vẫn nhớ tới việc tối qua, con mắt dư quang hướng về phía trước, chằm chằm mà nhìn người xa lạ kia, nàng ngẫm nghĩ trong đầu, người kia có ma lực gì, mà để tâm nguội lạnh của công chúa lần nữa phục sinh trở lại.
Vẫn chưa để nàng nghĩ ra đáp án, nàng liền bị công chúa phát hiện ra đang mất tập trung.
"Miên nhi, người đối diện nhìn có đẹp mắt không?" Tuyên Thành nhặt sợi gừng trong bát ra nhàn nhã hỏi.
Nghe được câu hỏi, mọi người bao gồm cả Thư Điện Hợp cũng dừng lại động tác, đương sự dường như cũng chưa phát hiện ra, gật gù.
Tuyên Thành lại tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi có phải là định đem người đối diện kia nhìn chăm chú, tới lúc ra hoa mới bằng lòng bỏ qua?"
Miên nhi đột nhiên định thần lại, lập tức lắc đầu, đỏ mặt thỉnh tội nói: "Là nô tỳ phân tâm, xin công chúa giáng tội."
Tuyên Thành chưa bao giờ trách cứ hạ nhân của mình, cũng không để chuyện này ở trong lòng, không nói gì, phất tay nói: "Bản cung không có để ý những ý nghĩ kì quái của ngươi, chỉ là nếu như ngươi đã hiếu kỳ như thế, vụng trộm xem làm gì, không bằng đường đường chính chính ngồi xuống xem. Bản cung để cho ngươi nhìn nàng."
Miên nhi nghe lời này của công chúa, suýt nữa dọa chết, Thư Điện Hợp nghe thấy cũng dừng lại động tác, sở ma ma thì dùng ánh mắt trách cứ nhìn Miên Nhi.
Miên nhi ấp úng không nói được gì, xấu hổ đến không có chỗ chui.
Đợi bữa sáng qua đi, công chúa dẫn người đi xa, nhiệt ý trên mặt Miên nhi mới giảm xuống.
Cùng sở ma ma thu thập xong bát đũa, nàng quan sát bốn phía không người, tiến đến bên cạnh sở ma ma muốn cùng bà nói một chút cho sự tình tối qua nàng thấy.
Một cái bí mật để ở trong lòng, không có người nào chia sẻ, lại cảm thấy tâm can khó chịu, dày vò a.
Miên nhi không chịu được loại dằn vặt này, nhưng lời chưa kịp nói ra khỏi miệng, nàng bỗng nhiên không biết nên nói thế nào, đè thấp âm thanh ấp úng đối với sở ma ma nói: "Ma ma, người có biết, có biết..."
"Cái gì?" có công chúa dung túng khi nãy nên bà không nói gì, không thể nói nàng, nhưng bà cũng không cho nàng sắc mặt tốt.
Dù sao nàng cũng là một tiểu cô nương chưa xuất giá, Miên nhi vừa nghĩ tới bí mật kia, liền không nhịn được mặt đỏ tới tận mang tai.
Nhìn sở ma ma nãy giờ cho mình ánh mắt hoài nghi, nàng hạ quyết tâm, cắn đau đầu lưỡi của mình, đem xấu hổ cưỡng chế, tiến đến bên tai sở ma ma nhỏ giọng nói: "Công chúa tối hôm qua cùng người xa lạ kia ngủ cùng một chỗ..."
"Người xa lạ?" sở ma ma lộ ra vẻ nghi hoặc, tựa hồ không biết được việc trong phủ công chúa có người xa lạ tới.
"Chính là người mà tối qua công chúa đem về, hôm nay cùng nhau dùng cơm." Miên nhi có chút kích động chỉ chỉ vị trí vừa nãy Thư Điện Hợp ngồi qua nói.
Sở ma ma đối với loại bí mật này của Miên nhi không chút nào kinh ngạc, trái lại không mặn không nhạt " Ồ" một tiếng.
Miên nhi đang hưng phấn đã có người chia sẻ bí mật, bỗng nhiên tụt hứng rơi vào khoảng không, nàng nghĩ mãi không ra, lẽ nào sở ma ma không nói một chút cho nàng nghe sao?
Sở ma ma ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn Miên nhi, nói: "Ngươi không nhìn ra người kia giống ai sao?"
Lúc này Miên nhi không rõ, cào cào lên cổ chính mình, hỏi: "Giống ai?"
"Phò mã..." sở ma ma chỉ để lại hai chữ này, liền không quay đầu bưng lấy bát đũa đi ra.
Kỳ thực khi người xa lạ kia bước vào trong phủ công chúa, từ hình dáng, chiều cao, bà đã mơ hồ suy đoán ra thân phận của người đến, nhưng cũng không dễ dàng xác định.
Mãi tận khi bà thấy công chúa đối xử với người kia có cử chỉ thân mật, trong lòng mới vững tin, người trước mặt là phò mã mà tiểu tổ tông của bà đi tìm ròng rã suốt sáu năm qua không thể nghi ngờ.
Về phần tại sao Miên nhi lại không nhận ra thân phận của Phò mã, chắc hẳn là do phò mã đeo lên chiếc mặt nạ kia. Công chúa cũng chưa truyền đạt xuống chuyện gì.
Mặc kệ lý do vì sao công chúa lại đem thân phận của phò mã ẩn đi, bà tự nhiên cũng phải vì công chúa giữ kín bí mật này.
Sở ma ma cho rằng bà đã ám chỉ đủ rõ ràng cho Miên nhi, nhưng lại không ngờ khi bà vừa đi, trong đầu Miên nhi lại suy nghĩ lung tung về lời nói của bà.
Miên nhi sau khi nghe những lời sở ma ma nói, bỗng nhiên ngộ ra gì đó, lầm bầm nói: "Thế thân?"
Vừa nói ra, nàng hoàn toàn thông suốt, thậm chí vì sao nam tử kia lại đeo mặt nạ. Nhất định là do khuôn mặt hắn có chỗ nào cùng phò mã có điểm khác nhau, vì lẽ đó nên công chúa mới bức hắn đeo mặt nạ.
Trong lòng nàng lại ríu rít, công chúa nhà nàng thật đáng thương a, không tìm được phò mã, chỉ có thể tìm một người cùng phò mã nhìn tương tự, đem thế thân mang về làm ấm giường....
Nói xong lại nghĩ cho người đeo mặt nạ kia, cũng cảm thấy đáng thương cho hắn, đang yên đang lành lại bị công chúa coi như thế thân a. Cũng thật là đáng thương đi.
ở một đầu khác, Thư Điện Hợp đi theo Tuyên Thành tới thư phòng, hai người cũng không biết nha hoàn nhà mình lại có trí tưởng tượng phong phú như vậy.
Mặc dù nàng có biết cũng không rảnh đi để ý tới mấy chuyện đó, nàng có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Đồ ăn vặt, bánh ngọt, nước trà đều được xếp ngay ngắn trên bàn, sau đó đưa Thư Điện Hợp ngồi bên cạnh, sau đó nàng mới bắt đầu làm chính sự.
Tuyên Thành ngồi vào sau án thư, dùng ngón tay gõ mặt bàn, thị vệ đã tìm đủ người cho nàng, đang đợi ở ngoài cửa, sau đó đi vào đứng trước mặt nàng.
Những người kia hình dáng cao thấp, béo gầy khác nhau, nhưng lại chung một nghề mà bầu gánh hát nổi tiếng ở kinh thành. Đồng dạng đều mặc y phục của thường dân, bọn họ vừa vào cửa liền lo lắng mà cúi thấp đầu, không dám nhìn ngó xung quanh, chỉ sợ đắc tội với quý nhân.
Ánh mắt Thư Điện Hợp nghi hoặc đánh giá từng người, đang không hiểu chuyện gì. Không hiểu Tuyên Thành muốn làm gì.
Tuyên Thành từ phía sau án thư đi ra, khách khí nói rằng: "Hôm nay thấy được các vị bầu gánh nổi tiếng ở kinh thành, hôm nay lại mời các vị tới đây, không biết là có làm lỡ chuyện quan trọng nào của các vị hay không?"
Lời từ miệng nàng vừa thốt ra, các vị bầu gánh hai mặt nhìn nhau. Không hẹn mà cùng nhau lắc đầu.
Hát hí khúc luôn luôn bị coi là nghề thấp kém, nào có bao giờ bọn họ được diện kiến quan to quý lớn, hoàng tử, vương tôn, vì lẽ đó nên mới thất lễ như thế.
Nhưng đối với hành động thất lễ của bọn họ sau khi bọn họ bừng tỉnh, phát hiện, việc nhìn thấy công chúa, đầu tiên là phải hành lễ, kết quả là tranh nhau quỳ xuống lạy khấu kiến Tuyên Thành.
Tuyên Thành nhấc tay, trực tiếp miễn lễ cho bọn họ, nói: "Các vị bầu gánh chớ sốt sắng, Bản cung lần này mời các vị tới đây, là có việc muốn nhờ các vị, cũng không phải có ý gây phiền phức cho các người."
Trong lòng các bầu gánh đang căng như dây đàn, nghe thấy vậy liền nghĩ phải có một người đứng ra nói chuyện với công chúa, vì vậy trong bóng tối xô dẩy lẫn nhau. Kết quả một nam tử trung niên, khuôn mặt hòa ái, bị đẩy ra đáp lại lời của công chúa.
Nam tử trung niên đè xuống căng thẳng trong lòng, cung kính chắp tay trước mặt Tuyên Thành nói: "Thảo dân là Tiền Đức Minh, là chủ siwj bầu gánh Kinh Lê Viên ở trong kinh thành, không biết là công chúa cho gọi đám thảo dân tới đây là vì chuyện gì?"
Tuyên Thành ho nhẹ hai tiếng, quanh thân phát ra khí thế nghiêm nghị, khác hẳn với khi ở cùng Thư Điện Hợp, nói: "Các ngươi chắc hẳn không biết Bản cung là ai, Bản cung cũng không phí lời nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, Bản cung muốn các ngươi sửa một vài chỗ trong một màn kịch."
" Sửa hí?" Tiền Đức Minh ngơ ngác, một đám người phía sau hắn cũng nghi hoặc.
Tuyên Thành gật gù, xác định chính mình không có nói sai.
"Không biết là công chúa muốn sửa bản kịch hí nào?" Tiền Đức Minh đặt câu hỏi.
"Các vị bầu gánh chắc hẳn không lạ bản hí < song cứu chủ> hay còn được gọi là <Nữ phò mã> Bản cung cảm thấy lời hí bên trong không được, có vài chỗ muốn sửa." Tuyên Thành đều đã thăm hỏi rõ ràng.
Thư Điện Hợp ngồi bất động bên này nghe được ba chữ " nữ phò mã" tâm tư trở nên bất định.
Tiền Đức Minh cho rằng bên trong hí khúc này có ngôn từ cấm kỵ, vì lẽ đó công chúa mới cho bỏ đi, hắn nhìn về phía đám bầu gánh phía sau, được bọn họ gật đầu, mới dám đáp lại: "Hồi công chúa, các gánh hát trong kinh thành đều hát hí khúc này, không biết là công chúa muốn sửa nó như thế nào?"
"Bản cung đọc, các ngươi cũng không nhớ được." Tuyên Thành săn sóc nói, lại gõ gõ bàn.
Thị vệ bên ngoài đi vào, liền dời từng bộ bàn ghế đặt trong thư phòng, lại sắp sếp văn phòng tứ bảo chỉnh tề trên mặt bàn.
"Các vị bầu gánh mời ngồi, Bản cung nói, các người ở một bên nhớ, sau đó ghi lại những chỗ sửa trong hí khúc đó" Tuyên Thành nói.
Chỉ là sửa hí khúc, cũng không phải bị làm khó, cho nên bọn họ đều ngồi xuống, cầm lấy bút đợi công chúa mở miệng.
Tuyên Thành cũng tìm cái ghế, tùy tiện ngồi xuống nói: "Tên hí khúc không thay đổi, đoạn đầu của hí khúc cũng không thay đổi."
Sau đó nàng nghĩ một chút liền nói: "Đoạn Phùng Tố Trinh cùng công chúa thành thân, sửa lại thành Phùng Tố Trinh mượn cớ quá chén với công chúa, lấy việc này để vượt qua đêm động phòng hoa chúc.
Thành thân không lâu, Phùng Tố Trinh từ chối ý của hòang thượng thăng quan tiến chức cho nàng.
Nhưng bởi vì tài hoa văn chương xuất chúng, lại được hoàng thượng thưởng thức, ở trong triều văn võ bá quan cũng tán thành.
Về sau, Phùng tố Trinh thấy bách tính khó khăn, quyết định tiếp tục ẩn giấu thân phận giúp đỡ chính nghĩa, cứu vớt dân chúng..."
Tiền Đức Minh do dự không biết nên làm sao hạ bút, khó dễ ngẩng đầu lên nói: "Công chúa chuyện này... e sợ... quá bất hợp lý, nữ tử làm sao... làm sao có thể..."
Hắn vừa mở miệng, các bầu gánh còn lại cũng đồng tình.
Tuy rằng trong hí đều không có nói rõ hoàn toàn, nhưng Tuyên Thành rõ ràng hiểu được ý của hắn, đơn giản bọn hắn cảm thấy một nữ tử sao có thể làm đảo loạn âm dương.
Tuyên Thành nghiêm mặt, không chút lưu tình phản bác: "Thái quá cái gì, lẽ nào bản hí của các ngươi, Phùng Tố Trinh công thành danh toại, đem vị trí của mình chắp hai tay dâng cho người không có tài hoa sao?"
Thư Điện Hợp ngồi bên trong cũng cảm thấy buồn cười, khinh thường xì một tiếng cười thấp.
E ngại thân phận tôn quý của công chúa, đám người Tiền Đức Minh cũng không dám không nghe theo, chỉ là.......
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]